1 Một buổi hôn lễ xa hoa tựa như trong một giấc mộng, bận rộn suốt một ngày trời, rốt cục đến khi Ương Ương có thể ngồi ở trong phòng tân hôn để nghỉ ngơi và uống một chén nước, thì đã là mười giờ khuya rồi.
2
Đêm tân hôn, anh lại nói công ty có việc, bỏ mặc cô ở lại một mình trong căn phòng tân hôn thế này sao?
Ương Ương sững sờ nhìn theo bóng lưng của anh biến mất tại góc rẽ.
3 An Tử Thiên chỉ cảm thấy phía sau lưng của mình hình như bị va vào trên khung cửa vững chắc. Thoáng cái cô bị đau đến mức nước mắt liền rớt xuống, nếu như không phải Trần Tấn Nhiên tay mắt lanh lẹ giữ chặt lấy cô, nói không chừng cả người cô đã chật vật ngã nhào xuống trên mặt đất rồi.
4
"Người phụ nữ đáng chết!" Anh quát lên một tiếng, dùng tay đẩy cô ra, quay mặt đi không thèm nhìn cô nữa: "Cô cút đi. . . "
Ương Ương bịt chặt lấy cái cổ của mình đang đau nhức, ho một tràng dài đầy
khổ sở.
5 Trần Tấn Nhiên lười biếng liếc mắt nhìn người con gái còn đang nằm hôn mê ở trên ghế sô pha, nhìn thấy máu tươi nơi hạ thân của cô mà giật mình. Nhìn vệt máu nhiễm đỏ cả mặt ghế sô pha vàng nhạt, Trần Tấn Nhiên cảm thấy có chút chói mắt.
6
Y Lan không nói thêm
gì nữa, chỉ là đáy lòng cô đang lặng lẽ tự định giá, rốt cuộc đến cùng
cô gái kia là loại người như thế nào nhỉ? Thực sự cô ta có phải là loại
người thô lỗ đến mức không sao chịu nổi đúng anh Tấn Nhiên đã nói hay
không?
Ương Ương tỉnh lại, cô nằm trên giường đã hai ngày,
khuôn mặt đã nhỏ quắt lại đến mức nhọn hoắt.
7 "Người Hàng Châu. . . Em cứ trực tiếp gọi cô ta là Tống Ương Ương, không cần thiết phải gọi cái gì mà chị dâu, cô ta không xứng!" Trần Tấn Nhiên cười lạnh, lên tiếng nói ra một câu không có chút lưu tình nào.
8
Thiếu phu nhân có
điều gì sai chứ? Chuyện kết hôn là do bậc trưởng bối của hai nhà định
đoạt tiến hành, thiếu phu nhân hoàn toàn là một người vô tội, chính là
người bị hại!
Trần Tấn Nhiên nhìn thân hình thím Lý còng
xuống như vậy, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
9
"Y Lan nói rất đúng, nếu như cô muốn đi thì cũng có thể, cứ ly hôn xong thì cô nghĩ muốn cút đi ở nơi nào cũng không có vấn đề gì. Nhưng mà cô ra đi theo cái kiểu
không rõ ràng thế này, người ngoài sẽ nghĩ về nhà họ Trần của chúng ta
như thế nào đây?"
Trần Tấn Nhiên lạnh lùng mở miệng nói với Ương Ương, nhưng bộ dạng ôm Trần Y Lan ở trong ngực mình lại cực kỳ lại dịu dàng.
10
Tô Tô đưa tay đẩy Nguyễn Duy Đông ra, hung hăng lườm anh: "Đừng đi theo tôi, tôi muốn chia tay! Đã quyết định rồi!"
Nguyễn Duy Đông bị Tô Tô dùng sức mạnh mẽ đẩy mạnh một cái, liền lảo đảo lùi
về phía sau mấy bước, mà Tô Tô cũng nhân cơ hội này chặn lại một chiếc
taxi, bỏ đi.
11 "Mẹ, lần này mẹ đã có thể yên tâm đi về nhà được rồi chứ? Đợi đến lễ mừng năm mới, con lại mang Ương Ương trở về nhà thăm ngài có được hay không?" Nguyễn Duy Đông ôm một người phụ nữ trung niên có gương mặt hiền hậu vừa đi về hướng vào trong sân bay vừa nói chuyện với bà bằng giọng nói đầy dịu dàng ấm áp.
12
"Trần Nhị, cậu đừng có lại đi đánh người đó!" Đông Phương Thanh Sâm cũng muốn đuổi theo, nhưng bị Trần Tấn Nhiên giơ tay lên ngăn lại. Trần Tấn
Nhiên nhìn Nguyễn Duy Đông lên xe, anh cũng lập tức lên xe của mình,
lặng lẽ đi theo!
Nguyễn Duy Đông cho xe dừng lại ở nhà để xe của
tiểu khu, chỉ chốc lát sau, Trần Tấn Nhiên cũng cho xe ngừng lại ở trong tiểu khu này.
13
Nguyễn Duy Đông nghĩ tới đây, Ương Ương đã thu thập xong đồ đạc của mình vào trong một chiếc va li to, chạy từ trong phòng ngủ của mình ra.
"Anh Duy Đông, anh mau chóng lái xe đưa em trở về nhà một chút có được hay
không?" Lúc này bước chân của Ương Ương đã trở nên rối loạn mất rồi!
Trời ạ! Nếu như Trần Tấn Nhiên đã gọi điện thoại về Hàng Châu cho chuyện mẹ của cô thì chẳng phải là mọi chuyện đã xong rồi sao?
Nhưng
cho đến tận bây giờ, Dienddanlequuydon cô cũng không hề nhận được điện
thoại của nhà mình ở Hàng Châu gọi đến.
14 Buổi sáng khi Trần Tấn Nhiên tỉnh lại, chỉ cảm thấy bên trong huyệt Thái Dương giống như là kim châm vào vậy cứ đau nhức từng hồi từng hồi một. Anh giùng giằng ngồi dậy, vuốt vuốt cái ót đang đau nhức, ngắm nhìn bốn phía, mới nhận ra mình đang nằm ở trong phòng ngủ nhà mình.
15 Ương Ương mặc chiếc váy liền áo nhỏ màu hồng phấn, tay áo được may bồng bềnh, đi đôi giày như của con nít, mái tóc quăn dài được buộc cao lên đỉnh đầu, lệch sang một bên, được ghim thêm sợi dây ruy băng.
16 Ương Ương mặc chiếc váy liền áo nhỏ màu hồng phấn, tay áo được may bồng bềnh, đi đôi giày như của con nít, mái tóc quăn dài được buộc cao lên đỉnh đầu, lệch sang một bên, được ghim thêm sợi dây ruy băng.
17 Giọng hát không chỉ bắt chước một lần mà đã quá mức xuất sắc, nhưng lại vẫn có một chút thú vị khác biệt, làm cho Ương Ương đang hát cũng ngây người sửng sốt.
18 Giọng hát không chỉ bắt chước một lần mà đã quá mức xuất sắc, nhưng lại vẫn có một chút thú vị khác biệt, làm cho Ương Ương đang hát cũng ngây người sửng sốt.
19 Đầu của Ương Ương đau nhức dữ dội, giống như là bị người nào đó cầm kim, châm vào từng cái từng cái một cái một cái vậy. Ương Ương dùng sức gõ mạnh mấy cái vào đầu.
20 Đầu của Ương Ương đau nhức dữ dội, giống như là bị người nào đó cầm kim, châm vào từng cái từng cái một cái một cái vậy. Ương Ương dùng sức gõ mạnh mấy cái vào đầu.