1 Đây là một thời đại không có ghi trong sử sáchThiên hạ lúc đó, vốn là ba nước đỉnh lập, bởi vì thực lực của ba nước không hơn kém nhau là mấy, thiên hạ cũng thái bình.
2 ” Điểm Điểm, Điểm Điểm! ” chạy hết cả sơn cốc, cũng không tìm thấy Điểm Điểm của ta, ta sốt ruột ngổi xổm trêm mặt đất mà khóc: ta chẳng qua chỉ đi nấu cơm có một lát mà thôi, Điểm Điểm có thể chạy đi đâu được chứ?Hắc Tử chạy đến, ôn nhu liếm tay ta, cọ xát chân ta, ta ngẩng hay mắt đẫm lệ lên, hỏi:” Hắc Tử.
3 Lúc Điểm Điểm của Tiểu Tiểu cưỡi Hổ Tử to lớn về sơn cốc, không nằm ngoài dự liệu, liền nhìn thấy sắc mặt giận dữ của sư phụ. ngẩng đầu nhìn mặt trơi vẫn chưa khuất núi, ta thầm than: sư phụ về sớm thế để làm gì? nhưng mà, sợ người tức giận, ta biết khôn mà cúi đầu xuống.
4 Sau khi tiếc nuối rời khỏi Tuyệt Tình Sơn, trải qua hơn nửa ngày đi như bay, cuối cùng cũng đến được Đô thành đại đô của Kỳ Quốc, Đô thành có khác a, thôn trang bên cạnh cũng chỉ thấy thưa thớt vài người, mà trên chợ Đô thành, lại nhộn nhịp hẳn, khắp nơi đều là người.
5 Ngẩng đầu lên, ta nhìn thẳng vào mắt hắn, hắn lớn lên rất xinh đẹp, một thân thanh sam nho nhã làm tôn thêm thể hình cân xứng của hắn, bên hông có gắn một cây tiêu màu đỏ sậm, thân tiêu sáng trong veo, biểu thị sự yêu thích của chủ nhân đối với nó.
6 Có tiền đúng là khác thật! Ngồi trong đại sảnh Túy Hương Lâu, nhìn tiểu nhị bưng lên bốn món ăn, ta ăn không khách khí, suy nghĩ đến việc bây giờ Túy Hương Lâu ít nhất là không còn chỗ ngồi, người ở đây rất nhiều, ta vẫn là chú ý hình tượng một chút, ngăn lại sự kích động muốn ăn nuốt ngấu nghiến, rất khắc chế mà ăn mỹ vị trước mặt.
7 Vừa tỉnh giấc, ta liền nghênh ngang đi trên đường hỏi thăm phòng ở, cũng coi như thật sự có duyên, vừa đi dạo chốc lát, thì đụng phải nữ tử hôm trước ta giúp nàng lấy lại hà bao.
8 “Ngươi…. ngươi vốn chính là con ả thối, hôm qua ngươi đã bỏ thêm cái gì vào canh của bọn ta?” hắn tức đến nỗi mặt đỏ như gan heo, chỗ vừa nãy ta đánh hắn, giờ phút này cũng hơi sưng lên, đỏ lên, nhìn rất buồn cười!“Ngươi nhìn thấy ta bỏ thêm cái gì vào canh sao? Ai có thể làm chứng?” Ta khinh thường hỏi, nếu Tiểu Tiểu ta đã hạ dược, mà có thể để các ngươi nhìn thấy, vậy ta sẽ không phải là đồ đệ của thần trộm nữa rồi.
9 Quay về khách sạn vội vã thu thập đồ đạc, đi theo bọn họ đến trước cửa một phủ gia to lớn, bên trên ba chữ vàng chói hiện lên rõ ràng trước mắt Tiểu Tiểu: Thừa tướng phủ! Không phải chứ, tìm một nơi miễn phí, cư nhiên lại tìm đến phủ Thừa tướng.
10 Trở lại khuê phòng của Thủy Thủy, soái ca cũng theo tiến vào, hắn vẻ mặt tươi cười nhìn Tiểu Tiểu, nhìn đến nỗi làm cho đầu của Tiểu Tiểu có chút choáng váng.
11 Thân là Thần thâu tiên tử, tất cả các phương diện đều phải phi thường nhạy cảm, mà bóng đen vừa mới tiến vào, chỉ cần ngửi mùi hương quen thuộc trên người, Tiểu Tiểu cũng đã biết là ai rồi, chỉ là không hiểu, hiện tại hắn đến phòng ngủ của mình làm gì? Lẽ nào muốn cường bạo mình sao?Nắm tay trong mền thả lỏng, trong lòng Tiểu Tiểu cười một tiếng, ầy, xem ra sức quyến rũ của mình thật không nhỏ nha? Mới ngày đầu quen biết, chàng đẹp trai này nửa đêm đã đến thăm rồi, nghĩ muốn viếng hắn, không phải chuyện nhỏ sao?“Tiểu Tiểu, rốt cuộc cô là ai?” Chàng đẹp trai thở dài một tiếng, cư nhiên trực tiếp ngồi xuống giường của Tiểu Tiểu, tay hắn nhẹ nhàng ôn nhu vuốt ve khuôn mặt của Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu đang vờ ngủ thì cảm thấy trên mặt ngứa ngứa, thật muốn hất bàn tay kia ra.
12 “A…. Tiểu Tiểu, cô không nhắc thì suýt nữa ta quên mất, cô mau chóng ăn cơm, lát nữa đi xem mỹ nam!” Thủy Thủy cao hứng nói. “Mỹ nam? Cái gì mỹ nam? còn đẹp hơn ca ca cô sao?” khó hiểu nhìn nàng ta, tay của Tiểu Tiểu cũng không nhàn rỗi, cầm lấy lược, bắt đầu chải tóc.
13 (*) Nhất khẩu túy: một ngụm liền sayTrên chiếc thuyền hoa tinh mỹ, có một cái trần che nắng còn cao hơn cả người, mà ở phía dưới cái trần, bày ra một bộ bàn bát tiên (1) được làm thủ công tinh xỏa.
14 Suốt hai ngày, buổi tối Thủy Thủy đều đến tìm Tiểu Tiểu ngủ cùng, Tiểu Tiểu cuối cùng cũng không nhịn được nữa muốn bạo phát!“Thủy Thủy, cô tìm được phòng cho ta chưa? Ta muốn dọn ra ngoài ở!”“Tiểu Tiểu, cô giận rồi sao? Ta về ngủ là được chứ gì!” Thủy Thủy chu miêng, từng bước đi ra ngoài.
15 Dọc theo con đường rộng lớn trong vương phủ, Lân vương vừa dẫn bọn ta đi vừa giới thiệu phong cảnh của vương phủ, chỉ vừa vào cửa liền nhìn thấy một đại điện đầy khí thế, đấy là chủ sảnh của vương phủ.
16 “Tò mò thôi, hứng thú thì không có!” Tiểu Tiểu vội vàng trả lời, nhưng nàng không biết là, lúc Lân vương nói đến ôn tuyền, hai mắt nàng phát lóe sáng, cứ như nhìn thấy mỹ vị vậy,….
17 Sau khi Tiểu Tiểu rời khỏi tầm mắt của bọn họ, vẫn còn cảm nhận được ánh mắt chăm chú nóng bỏng ở phía sau lưng mình, nàng nhăn mày khó hiểu: Lân vương hình như thật sự lầm đối tượng rồi thì phải, người mà hắn hứng thú đáng lẽ phải là Thủy Thủy chứ, cớ sao cái ánh mắt nóng bỏng kia cứ nhìn chằm chằm vào mình? muốn tuyên thị (tuyên bố+biểu thị) khát vọng nóng bỏng của hắn đối với mình chắc?“Cô nương, người muốn đi đâu? Nô tỳ có thể giúp người không?” Một trong hai nha hoàn dẫn đường lúc nãy, thấy Tiểu Tiểu đang hồn vía lên mây đi tới, liền ân cần hỏi han.
18 Trong lòng còn chưa mắng hắn xong, một bóng dáng bay qua đây, đem nàng ôm vào trong lòng, chuẩn xác che lấp môi nàng…Nhiệt độ ấm nóng trên môi, khiến cho Tiểu Tiểu mê mẩn trong giây lát, mà hương rượu nồng đậm trong miệng hắn, khiến cho người không dám uống rượu như Tiểu Tiểu say lâng lâng, cả người choáng váng.
19 Sau một hồi, hồi phục lại tinh thần Tiểu Tiểu nhìn Lân Vương, ngũ quan tuấn mỹ kia của hắn giờ phút này cũng trầm tĩnh lại, chỉ giống như một đứa trẻ vô hại bình thường.
20 Ánh mắt sắc bén của Lân vương, bắn về phía quản gia vẫn theo sát ở phía sau, mà quản gia thì sợ hãi quỳ xuống, dập đầu nhưng không dám hô tha mạng…“Ra ngoài! ” Bất an liếc nhìn về phía giai nhân trên giường sắp tỉnh, Lân Vương nhỏ giọng nói.