61 “Tiểu tử thối, con nói ai thiếu đạo dức hả?” Tiểu Tiểu tóm lấy cánh tay bé, hung hăng hỏi. “Mẫu thân, vừa nãy người nghe nhầm rồi, con chưa nói gì hết…” Điểm Điểm đỏ mắt nhìn Tiểu Tiểu, ta cũng đâu có nói sai, người vốn là thiếu đạo đức mà, cho Hoàng thượng uống…“Ta nghe nhầm? Ý con là đang mắng ta lãng tai đó hả?” Tiểu Tiểu nguy hiểm nheo mắt, thằng nhãi này, đúng là bị gia gia nó chiều hư rồi.
62 “Ngươi nói gì cơ?” Liên phi lùi về sau vài bước, cung nữ vội đỡ nàng ta ngồi, nàng ta hoang mang hỏi. “Nô tài nghe nói, Hoàng thượng không gặp ai hết…” Tiểu Thạch tử cúi đầu, nhỏ giọng nói.
63 Hỷ công công có chút kinh ngạc, đúng là tìm kiếm mỏi mòn không thấy bóng, chẳng tốn sức gì lại tìm ra. Tìm suốt cả nửa ngày trời cũng tìm không thấy người, thế mà giờ đây lại để ta tìm ta, ông ta túm lấy áo Điểm Điểm, miệng cười nói: “Nhóc con, ngươi tên gì? Thúc thúc kia vẫn đang tìm ngươi đấy? Theo ta về được không?”Khó khăn lắm mới bắt được nó, nói thế nào cũng không thể để nó chuồn thoát được.
64 Đương nhiên Tiểu Tiểu có thể nghe ra được sự không tín nhiệm trong lời nói của hắn ta. Y ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Hoàng thượng, lạnh giọng: “Có thể vì Hoàng thượng chẩn mạch, là vinh hạnh của tiểu nhân.
65 Đã lặn lội đi được hơn mười ngày đường, cuối cùng cũng đến được kinh thành của Phong Quốc—-Quốc Đô. Vốn Lân vương cũng thường xuyên đi sứ các quốc gia khác, lúc đó cũng cao hứng có thể tìm thú vui trên đường đi, nhưng lần này trên suốt chặng đường sao cứ cảm thấy nhàm chán nhỉ? Đã từng có một lần, một hộ vệ thấy Lân vương nhàm chán, chuyên môn dẫn hắn đến một hoa lâu nổi tiếng của địa phương, kêu đến một cô nương nổi tiếng nhất trong đó.
66 “Các ngươi đang làm gì vậy?” Hỷ công công bị nhiều người bên ngoài như vậy dọa cho nhảy dựng cả lên, nói cho dù là bên ngoài tẩm cung của Hoàng thượng, ông còn chưa từng thấy qua việc mới thoáng chốc đã tập hợp nhiều người thế này.
67 Trời đã tối, Hoa Nguyên nhìn mấy món ăn được dọn trên bàn, cười nói: “Mọi người đợi chút, ta đi xem Điểm Điểm dậy chưa, đã ngủ cả ngày rồi , cũng nên đi kêu dậy ăn cơm là vừa!”Sải nhẹ bước chân, Hoa Nguyên đi đến trước giường Điểm Điểm ngủ, mơ mơ hồ hồ thấy trên giường không có lấy một người! Không tin được mà thắp đèn lên, Hoa Nguyên tìm kiếm xung quanh, tìm hết cả viện, cũng không thấy hình bóng Điểm Điểm đâu cả.
68 Hỷ công công lén lút trở về bên ngoài Ngự thư phòng, thấy công công lo lắng nhìn ngó xung quanh, ông bất an hỏi:“Chuyện gì vậy, Hoàng thượng gọi ta à?” Thân là thiếp thân thái giám, không làm tốt bổn phận, hình như tội thật không nhỏ đâu.
69 “Nàng nói gì?” Nhìn động tác chà môi của nàng, Dạ Hoặc híp mắt lại, nguy hiểm nhìn Tiểu Tiểu. ——— —————— —————–“Cái gì? Lão đại, tỷ lại muốn ra ngoài nữa à?” Nghe nói Điểm Điểm đi rồi.
70 Sóc vương thấy Tiểu Tiểu và Tiền thái y cùng nhau xầm xì trao đổi, trong lòng cảm thấy khó chịu,……. . ——— —————— ———–“Hoàng huynh, đây là chuyện gì vậy?” Không biết Sóc vương nghe được tin tức từ đâu, cũng mau chóng qua đây, Tiểu Tiểu lườm hắn một cái, hắn đến làm gì? Chẳng lẽ hắn sẽ tra ra được gì chắc?“Ta cũng không biết, chỉ là đáng tiếc cho đám cá này, không biết nguồn nước ở những chỗ khác có vấn đề gì hay không, bảo thái y đi kiểm tra rồi…” Hoàng thượng khẽ than một tiếng, gần đây trong cung xảy ra thật không ít chuyện, trước là mình bị bệnh, nhất tiết thiên lý; đám tiểu thái giám chạy đôn chạy đáo, lần đầu tiên chưa hề có trong lịch sử; sau ngay đến lũ cá trong Ngự hoa viên cũng chết ngỏm toàn bộ, đây là cá sao? Đây đều là tiền không cả đấy, thậm chí có tốn bao nhiêu tiền cũng không mua được đâu, đây đều là trân phẩm cả đó!Sóc vương gật đầu, nhìn về phía Tiểu Tiểu đang trầm tư, cười lạnh nói: “Ngay cả thần y cũng đến à? Hoàng huynh, huynh còn sợ gì nữa? Là thần y mà, chắc chắn có thể tra ra nguyên nhân cái chết của lũ cá này chứ? Thần y, ngươi nói xem?”Tiểu Tiểu cười lạnh một tiếng, khinh thường nhìn Sóc vương: “Thế thì thật đa tạ Sóc vương đã nâng đỡ rồi.
71 “Thân hình thần thiếp được chứ? Hoàng thượng có phải dục cầu không đủ đã lâu rồi không? Người xem, đường đường là vua một nước, thấy nữ nhân thay quần áo mà lại chảy máu mũi…”——— ————Nếu Hoàng thượng đã viết xong thánh chỉ thả Tiên phi hồi cung, bản thân cũng không thể tiếp nhận việc phong quan của Hoàng thượng nữa rồi.
72 Từ nhỏ đến lớn, nữ nhân có thể khiến cho Lân có hứng thú thì không nhiều. Đối với nữ nhân, Lân chỉ là cần, nhưng trước giờ không hề bận tâm. Nữ nhân kia có thể khiến đệ ấy bận tâm, đủ nói lên rằng nàng ta rất lợi hại.
73 “Vậy sao?” Tiểu Tiểu đến bên bọn họ, đi quanh họ một vòng, từ đầu đến chân đánh giá họ một lượt. Ừm, đích xác là có hơi cuồng, ức hiếp ta là người mới hay bắt nạt ta do không được sủng? Hoàng thượng chết tiệt kia, muốn đến còn phải xem bà đây có vui hay không nữa nè, không đến càng tốt, ta còn hiếm lạ gì hắn nữa chứ?“Được thôi, nếu các ngươi đã cho rằng lời ta nói không quan trọng bằng mấy thứ cung quy kia, vậy bây giờ các ngươi rời đi được rồi, Lâm Tiên cung chẳng thiếu hai tên nô tài các ngươi!”Hừ lạnh một tiếng, vốn định chỉnh đốn hai bọn họ cái đã, nhưng thấy bây giờ đang là ban ngày ban mặt, không muốn chỉnh người, cứ đem hai người họ đuổi đi là được, vừa hay bảo Hỷ công công đến lãnh cung đem hai người biết nghe lời đến đây.
74 “Nương nương, không cần đâu, đều đã qua cả rồi…”Hoa Nguyên than nhẹ một tiếng, Tiểu Tiểu an ủi nói:“Ta đương nhiên sẽ không dưng đi trêu chọc ả ta, chỉ cần ả đừng đụng đến ta là được! Hoa Nguyên, nói đi, không phải ta muốn xát muối vào miệng vết thương của ngươi, câu chuyện của ngươi, ta thật sự muốn nghe thử lắm đấy?”Nghe thử, hai chữ là đã đủ nói lên thái độ của Tiểu Tiểu đối với chuyện này, làm gì có chuyện nàng ta chỉ nghe thử thôi chứ? Biết rồi thì nàng ta sao có thể chuyện gì cũng không màng đến? Hoa Nguyên cười thầm một tiếng, Lão đại đã nhúng tay rồi, cuộc sống sau này của bọn Liên phi sẽ không còn được bình yên nữa.
75 Nghe thấy trong lời nói của Hoàng thượng hàm chứa ý giận, chúng phi tử đều sợ hãi đứng sang một bên, ngay đến Liên phi cũng chẳng dám hó hé câu nào. “Các ái phi đừng đứng nữa, ngồi xuống hết đi! Các ái phi mà bị mệt, trẫm sẽ đau lòng lắm đó.
76 “Trả Tiểu Tiểu lại cho ta!” Chẳng màng đến việc quần áo của mình không chỉnh tề, Lân vương tức giận nói. ___________________________“Lân, sao đệ lại ở đây?”Là nàng trở về sao? Còn giả tiếng đàn ông nữa chứ, lại nghịch ngợm nữa rồi.
77 “Đúng, ta là người đàn ông của Tiểu Tiểu! Tiểu Tiểu, dẫn ta đi đi!”_________________________Mời ông vào vại——cái này có tính là vậy không nhỉ? Tiểu Tiểu cười gian trá, nhưng Dạ Hoặc này cũng chẳng phải là tay vừa.
78 Sau khi tỉnh lại lần nữa, cứ như thể đã quên người kia rồi vậy, Lân vương không còn nhắc đến hai chữ ‘Tiểu Tiểu’ nữa, mà cái sự kiện thích khách đêm hôm đó cũng cứ như vậy mà bị chôn vùi.
79 “Ê, nữ nhân, cô chích ở đâu thế hả, sao lại đau như vậy?”____________________________“Tiểu Tiểu…” Thấy cửa mở ra, Lân vương run rẩy kêu lên, hắn không ngừng bước chân, mắt chăm chú nhìn người lộ ra kia, tuy ngược sáng nhìn không rõ, nhưng hắn biết, đấy không phải là Tiểu Tiểu, đấy là…“Ngươi là ai?” Còn chưa hiểu rõ, thì người đã đi qua đó, Lân vương nắm lấy cổ của cô gái đang ở trước cửa đó, bị bóp cổ nên khuôn mặt bắt đầu đỏ lên, nàng ta trợ to mắt, nhưng một câu cũng không thốt lên được.
80 Lân, chàng phải phấn chấn lên, nhiều nhất ba tháng, ta sẽ trở lại tìm chàng!_______________________________“Ta biết!” Mê mang nhìn nàng, giọng nói của hắn rất yếu ớt, Tiểu Tiểu giơ tay lên, đem một viên dược hoàn đưa vào trong miệng hắn, hắn thuận thế nuốt xuống.