1 Tôi mở mắt ra nhìn thấy trên đầu là đỉnh màn thêu hoa, liền trợn mắt nuốt nước bọt. Không lẽ nhiệm vụ thất bại rồi? Không đúng, không đúng. Bom của tổ chức nhất định không có vấn đề, tất cả đều đã nổ banh xác rồi! Bao gồm cả thân xác này nữa.
2 Khi nghe ngoài cửa phòng có giọng nói đàn ông hỏi đại tiểu thư đâu, tôi liền từ trên giường bật dậy, đi “trang điểm” giống ban sáng, giả bị dị ứng. Sau đó lập tức về giường, vờ nhắm mắt ngủ.
3 Đầu giờ Mão tôi đã thức dậy, lúc mặc đồ cảm thấy trang phục cổ đại đúng là làm khổ người. Sau này phải chuẩn bị ít quần áo thoải mái hơn mới được. Tôi dùng dây vải buộc cổ tay áo và ống quần cho gọn, nhét tà áo vào trong quần dài.
4 Trước kia bọn tôi được huấn luyện, mọi thời điểm trong ngày đều cần đề cao cảnh giác, kể cả lúc ngủ. Đêm khuya, tôi bỗng nghe bên cạnh có tiếng động rất khẽ, liền bật dậy, nhằm thẳng cổ họng bóng người kia mà tấn công.
5 Sau mười ngày tập trung rèn luyện cơ thể, tuy so với tôi trước kia còn kém xa, nhưng đã không còn là một Trương Oánh yếu đuối, gặp gió là ngã nữa rồi.
6 Ngày hôm sau, Liễu Nhi trong lúc dùng cơm trưa nhìn tôi nói:
“Tiểu thư, nghe người trong phủ nói, đại phu đến khám cho lão gia nói lão gia bị quái bệnh.
7 Kiếp trước, tôi đối với chuyện kết hôn hoàn toàn chưa từng để tâm đến. Bởi vì nghề nghiệp đặc thù, ở cạnh ai đó lâu dài, là điều rất viễn vông.
Trong tổ chức cũng không phải mọi người đều lạnh lùng băng giá.
8 Hai nhân vật chính của cuộc hôn nhân này đều có điểm khác thường, kẻ tàn tật, người ngốc nghếch; nên những nghi thức rườm rà trước và sau hôn lễ đều được lược bỏ gần hết.
9 Theo kế hoạch, giờ Hợi đêm nay, Trương Khải sẽ “qua đời” vì bạo bệnh. Sau khi dùng xong bữa tối, tôi ở trong phòng đợi thời cơ, lại dặn dò Liễu Nhi sau khi tôi rời đi, phải canh cửa không để kẻ khác phát hiện tôi không còn ở trong phòng, cứ lấy lý do tôi đã đi ngủ sớm là được.
10 Lúc tôi về Vương phủ thấy bên trong sáng trưng thì giật mình thầm hô, hỏng bét rồi. Vương phi nửa đêm chuồn ra khỏi phủ, có thể bị gán cho tội danh “hồng hạnh vượt tường” hay không? Phải lấy cớ gì mới ổn? Hay là tiếp tục giả điên? Tôi trên bờ tường giậm chân đi qua đi lại.
11 Tối qua lúc về phòng tôi có hỏi Liễu Nhi, cô bé nói cũng không biết tại sao vương gia đột nhiên đến tìm tôi. Cô bé còn vui vẻ hỏi, hay là vương gia muốn ngủ với tôi, bị tôi cốc đầu hai phát, liền tủi thân về phòng đi ngủ.
12 Hôm sau, Tề Nhan cùng tôi ngồi xe ngựa về Tướng phủ. Từ lúc rời khỏi tầng ngầm, tôi vẫn lạnh nhạt, không đấu khẩu, cũng chẳng cười đùa với anh ta nữa.
13 Trong sân viện được quét tước sạch sẽ, có lẽ là cha dặn dò người dưới trước đó. Tôi vui vẻ đi vào, vừa đẩy cửa liền nhìn thấy một người không muốn thấy.
14 Tôi đẩy xe lăn, cùng Tề Nhan đến đại sảnh trong Vương phủ. Trên ghế chủ vị, một người đàn ông trẻ tuổi, mặc áo chùng gấm, chân đi hài bạc, thắt lưng đeo ngọc bội.
15 Tôi thoải mái ở Vương phủ mỗi ngày chỉ luyện võ và huấn luyện đệ tử Liễu Nhi của mình. Tề Nhan dạo này không biết có bệnh gì, cứ dùng ánh mắt khó hiểu nhìn tôi.
16 Khoảng nửa canh giờ sau, Tề Nhan lay lay tôi, giọng nói gấp gáp:
“Oánh nhi! Oánh nhi!”.
Tôi ngẩng đầu giả bộ hoảng hốt nhìn xung quanh. Tề Nhan vội hỏi:
“Nàng không sao chứ? Trong người thấy thế nào?”.
17 Tôi ngủ một ngày một đêm, lúc tỉnh dậy đã là rạng sáng ngày mùng hai. Tề Nhan huynh đệ ngồi bên cạnh giường, trên người vẫn mặc bộ quần áo của… năm ngoái.
18 Trở về Vương phủ, vừa xuống xe ngựa đã thấy Liễu Nhi đứng trước cổng chính mắt đỏ hoe. Cô bé trông thấy tôi liền như con én nhỏ, lao tới sà vào lòng tôi gấp gáp gọi:
“Tiểu thư”.
19 "Xem bộ dạng hận không thể ăn tươi nuốt sống kẻ khác của cô kìa, kẻ nào xui xẻo đắc tội với cô vậy?".
Tôi giật mình nhìn kẻ đang ngồi trên bàn đong đưa chân, tay chống cằm, mặt cười hết sức vui vẻ kia.
20 Cảm thấy hơi đói bụng, tôi cùng Tiểu Hắc tìm một quán ăn đánh chén một bữa. Ăn uống xong, đứng ở ngã tư đường, Tiểu Hắc hỏi:
"Đi đâu đây?".
Hiện tại mặt trời đã khuất dạng, tháng giêng vẫn còn có chút giá lạnh, tôi ra đường không mang theo áo khoác.