21 Đi qua mấy con đường, đến tận một hẻm nhỏ, sát khí trên người Tiểu Hắc mới dịu xuống. Anh ta dừng chân hậm hực hỏi:
"Sao cô lại ngăn ta?".
Tôi gãi gãi mũi:
"Tiểu Hắc à, bọn họ dù sai cũng chưa đáng tội chết.
22 Tôi mang tâm trạng thoải mái trở lại Vương phủ. Vương phi ra ngoài nửa đêm mới mò về, để người khác thấy thì không hay, nên tôi rón rén đi lại như thích khách, nhẹ nhàng về phòng.
23 Gần đây Tề Quán rất rỗi hơi. Cứ cách hai, ba ngày lại chạy tới Vương phủ dùng bữa. Lần nào anh ta cũng lẻn khỏi cung, một mình mò đến.
Nếu nói thái độ của anh ta đối với Tề Nhan có gì khác trước thì chính là, từ nghi kị chuyển sang châm chọc.
24 Mười lăm năm về trước, tôi mười lăm tuổi, Tiểu Ánh tròn mười tuổi. Tôi vẫn nhớ như in ngày hôm đó. Ngày đầu tiên của tháng mười hai.
Tôi dắt tay Tiểu Ánh, đầu ngón chân giống như không còn cảm giác gì nữa, máy móc bước đi.
25 Tề Nhan đã chiến tranh lạnh với tôi suốt một tháng rồi. Tôi nằm dài trên lan can trong đình bên hồ cá. Tề hoàng đế ngồi xổm bên cạnh cắn hạt dưa, lắc đầu nói:
“A Nhan vẫn không thèm nói chuyện với trẫm.
26 Từ sau hôm Tề Nhan bắt quả tang vương phi và trắc phi của anh ta lăn lộn trên đồng cỏ phía ngoài thành, tình hình chiến tranh lạnh càng trở nên nghiêm trọng.
27 Mặt Trời chậm chạp nhô đầu từ sau những đám mây phía đông. Tôi ngó xuống dưới đất, dưới chân lăn lóc mười mấy vò rượu rỗng. Chậc, hình như uống hơi quá chén mất rồi.
28 Tôi chỉ vào người ngồi trên xe lăn, lại xoay cổ tay chỉ vào mặt mình, cơ mặt cứng ngắc hỏi lại:
"Hẹn hò? Anh nói anh và ta, hai người chúng ta đi ra ngoài.
29 Tôi giật mình. Không phải chưa từng thấy qua người có vóc dáng cao lớn, nhưng đối phương chẳng những cao trên hai mét mà thể hình cũng thật đáng sợ, hệt như một quả núi.
30 Hai người bọn tôi ngược đường trở về Vương phủ, đi ngang qua quầy hàng trang sức lúc trước, bắt gặp ánh mắt hừng hực như lửa của hai bà cô luống tuổi, tôi cụp mắt cúi đầu tảng lờ đi.
31 “Muội còn chịu được không? Ta cõng muội nhé? Phải mau chóng xử lý vết thương, nếu hồi phủ sẽ mất rất nhiều thời gian. Gần đây hình như có y quán, đại ca cõng muội đến đó trị thương.
32 “Em lại đây, giúp ta vấn tóc thay y phục. Ta muốn vào cung“.
Liễu Nhi dừng công việc may vá đang làm dở, ngẩng đầu ngạc nhiên.
“Vết thương của tiểu thư còn chưa lành, sao người lại muốn tiến cung ạ? Vương gia đã dặn em không được rời mắt khỏi tiểu thư.
33 Vài ngày trước, lúc hồi phủ nghe nha hoàn Linh Nhi nói Tiểu Ánh về thăm nhà. Chuyện này tôi cũng không để ý lắm. Theo lời Tiểu Ánh thì Ngô phu nhân qua đời đã lâu, Ngô đại nhân đối với muội ấy không mặn không nhạt, không thể nói là tốt song cũng không đến mức tệ bạc.
34 Bên trong Dược phòng loáng thoáng có tiếng thái phi và thái y đang trao đổi.
"Doãn thái y, với giao tình hơn ba mươi năm của chúng ta, ông nhất định phải cứu lấy A Nhan.
35 Tôi ngồi trên một thân cây ngay phía ngoài biệt viện, cảm thấy có chút kì quái. Theo lý mà nói đáng lẽ phải có người canh gác cẩn thận nhưng cổng trước, cổng sau đều không có lấy một bóng người, thật sự là im ắng đến quỷ dị.
36 "Thanh Tân tỷ, cứ tiếp tục thế này e là chết người mất".
"Hắn(*) đã dùng Bách Sinh đan, không chết nổi đâu".
"Nhưng mà. . . Thành chủ chỉ nói chúng ta trông coi chứ không bảo chúng ta tra tấn, nhỡ chết người thật thì.
37 Có tiếng chìa khóa tra vào ổ gần sát bên, nhưng cơ thể tôi vừa lạnh vừa đói, cả người đông cứng tê dại không moi ra được động lực để thức dậy. "Ba" một tiếng, một bên mặt hứng trọn cái tát.
38 Trong phòng giam không nghe được tiếng động bên ngoài nhưng có thể cảm nhận rõ rệt hơi lạnh ngấm vào da, có lẽ bên ngoài trời đang mưa rất to. Ngọn đuốc ở đầu hành lang không chiếu sáng được đến nơi này, mở mắt hay nhắm mắt thì thứ duy nhất trông thấy cũng chỉ là bóng tối đen kịt.
39 Hậu quả của việc bỏ trốn là bị bỏ đói hai ngày. Những người này quả là lòng dạ hẹp hòi, ngay cả ngụm nước cũng không thèm đem cho người ta nữa.
Buổi sáng ngày thứ ba, cuối cùng cũng có người mang cơm nước.
40 Tôi ngồi đờ đẫn như con rối bên bàn không biết bao lâu thì thanh niên mặt đen bê bát thuốc đi vào bón cho Đinh Nhị, xong xuôi mới ngó quanh quất hỏi:
“Cô nương, Ngô lão đâu rồi?”.