1 Chương 1: Nhạc dạo Tác giả có lời muốn nói: Kéo dài lâu quá rồi, tranh thủ sửa xong truyện trong tháng mười…… Câu chuyện bắt đầu từ ba năm trước, cũng trong một đêm mưa.
2 Tác giả có lời muốn nói: Có một loại quên là khắc thật sâu trong trí nhớ…… Hôm nay Tần Phong nhận được tin tức, nghe nói Đường Kiệt muốn dẫn người đến Du Mính môn quyết chiến, hắn vẫn chưa để ý, nghĩ rằng từ nay về sau Du Mính môn sẽ không làm hại võ lâm nữa, không ngờ khi đuổi tới khe núi gần rừng trúc, mới phát hiện đây lại là một thảm họa của võ lâm…… Mấy trăm cao thủ mất mạng, ai may mắn trốn thoát, cũng mang thương tích đầy mình.
3 Tác giả có lời muốn nói: Thật ra tôi vẫn thích nhất câu chuyện này, bởi vì nó cũng đủ ngược, ^_^! Đáng tiếc không ai thưởng thức! Bình minh họ mới ngủ, vô thức, không ngờ đã qua buổi trưa.
4 Khi tỉnh lại một lần nữa, Tần Phong đã nằm trên chiếc giường gỗ lim, nội thất đơn giản và thanh lịch, vô cùng quen thuộc, là Đường môn. Tần Phong sờ qua miệng vết thương đã được băng bó cẩn thận, người băng vết thương rất khéo léo, vừa thấy đã biết là Đường Kiệt cứu mạng hắn, xem ra kiếp này hắn nhất định chịu ơn Đường Kiệt.
5 Tác giả có lời muốn nói: Con người có thể chia làm hai nửa thì thật tốt, một nửa viết tiểu thuyết, một nửa bận rộn lo học tập…… Tiếng bước chân từ từ tiến tới, Tần Phong không tự giác giương mắt, phát hiện người bước vào là một cô gái mặc váy áo màu trắng, đôi mắt sáng trong, môi hồng răng trắng, nhìn khoảng mười bảy, mười tám tuổi, động tác không phát ra tiếng động, cử chỉ kín đáo, hoàn toàn không phù hợp với tuổi của nàng.
6 Tác giả có lời muốn nói: Rốt cuộc mọi việc đã xong, nửa cái mạng cũng sắp không còn! Trong hai ngày, lục phủ ngũ tạng của Tần Phong bị kịch độc ăn mòn từng chút một, hắn chống chọi đến hơi sức cuối cùng, mang theo khát vọng cuối cùng với Mạc Tình, chạy tới Tử Trúc Lâm.
7 Tác giả có lời muốn nói: Sửa văn sao còn mệt hơn cả viết văn…… Một tin tức kinh người chấn động cả võ lâm — con gái độc nhất của minh chủ võ lâm phải lập gia đình! Tin tức chấn động không phải vì con gái độc nhất của minh chủ võ lâm gả chồng, mà bởi người cưới nàng là Tần Phong.
8 Nam Cung Lăng đã bị Bạch Đông quấn cả ngày, hắn đã sử dụng tất cả phương pháp có thể nghĩ ra mà vẫn không đuổi được nàng, chỉ có thể tự cảm thán:“Ta phải sớm chút học từ đại ca phương pháp đối phó với nữ nhân thôi.
9 “Cái gì?” Ba người trăm miệng một lời. “Các ngươi thấy rất kỳ lạ đúng không? Lúc ấy ta cũng thấy kỳ lạ, khi đó nàng còn đẹp động lòng người hơn bây giờ.
10 Tần Phong yên lặng đi về phía trước, nàng cũng không nói nữa, yên lặng đi theo sau hắn, một con đường vốn không dài, nhưng họ lại đi tới bình minh…… Một trận gió lạnh thổi qua, lá vàng tuôn rơi lả tả trong gió.
11 Tần Phong phải dựa vào tảng đá bên cạnh mới có thể đứng vững, hắn biết Mạc Tình yêu hắn, có điều chưa bao giờ nghĩ tới nàng đã lặng lẽ làm nhiều chuyện như vậy.
12 Tác giả có lời muốn nói: Gần đây đúng là cập nhật quá chậm, thật xin lỗi các bạn đã nhảy vào hố. Tôi cũng vội lắm chứ! Gần đây thật sự bận quá. Aiz ~~ như vậy đi, về sau cam đoan mỗi tuần cập nhật một lần! Được không? Trở lại phòng mình, Tần Phong giơ lên một vò rượu trực tiếp đổ vào bụng.
13 Kể từ đêm đó, nàng vẫn bị ho không thấy chuyển biến tốt, thời gian ngủ vào đêm ngày càng ít. Không nhớ rõ đã gặp bao nhiêu đại phu, cũng không nhớ rõ đã uống bao nhiêu bát thuốc đắng, bệnh tình vẫn không thuyên giảm, ngược lại ngày càng nghiêm trọng hơn.
14 Tác giả có lời muốn nói: Vốn định viết xong và chỉnh sửa toàn bộ mới mở khóa, nhưng thấy có bạn sốt ruột, đành phải mở một nửa, để cho các bạn chuẩn bị tâm lý.
15 Bạch Đông mở một trang sách trống, nhấc bút thật cẩn thận viết: Giang hồ thiên cuốn thứ hai: Du Mính môn Từ khi Du Mính môn vùng dậy trên giang hồ, liền dấy lên gió tanh mưa máu khắp giang hồ, trước sau diệt trừ các đại môn phái…… …… …… Mấy năm sau, Du Mính môn vùng dậy một lần nữa, cũng lập nên môn quy đầu tiên:“Phàm là người của Du Mính môn đều không thể động tình.
16 Tần Phong vừa mới cảm giác thân thể nhẹ bẫng, không biết tại sao mình lại bị hai bóng người một đen một trắng khóa chặt cổ tay. Hắn còn muốn nhìn Mạc Tình, lại bị hai người đó dùng sức kéo đi, kéo vào trong bóng tối.
17 Tác giả có lời muốn nói: Phong (gió) quá trôi nổi, Tình như cây đàn không có âm thanh…… Đêm mưa, Bạch Đông đang chuyên tâm đọc quyển sách về võ lâm mà cha đã ghi lại, giữa cơn mưa gió thét gào, có một thanh niên trẻ tuổi mặc áo xanh chạy vọt vào nhà nàng, quần áo ướt đẫm dính sát lên người hắn, tóc hắn cũng ướt sũng, nước mưa nhỏ giọt từ trên tóc, che mất nửa khuôn mặt, thế nên Bạch Đông không nhìn rõ bộ dáng của người nọ, chỉ cảm thấy vóc dáng của hắn cũng không tệ, hắn lại có một đôi mắt sáng ngời! Người nọ vừa thấy Bạch Thiên Sinh cha nàng liền vội vã thỉnh cầu: “Tiền bối, ta muốn biết tin tức về Lạc Vũ Minh?” “Có thể! Nhưng chắc ngươi biết quy tắc của ta.