1 Mấy ngày gần đây, cả kinh thành lẫn hoàng cung đều rất hỗn loạn.
Thiên tử đương triều bỗng nhiên bị cảm phong hàn, chuyện bình thường, chỉ là phong hàn thôi mà, vấn đề là sao mãi mà vẫn chưa khỏi?
Đã nửa tháng không thượng triều sớm, các đại thần cuối cùng cũng không nhịn được nữa, liên kết nhau, tụ tập thành đội, quỳ gối dập đầu bên ngoài Phụng Thiên điện, cầu lập Thái tử.
2 Sau vài lần bị rơi xuống vực, suýt nữa bị đá lăn va trúng, gặp phải sơn tặc cướp xe suýt thì mất mạng, lại còn bị người khác hãm hãi đẩy xuống chỗ nước sâu tầm một thước.
3 Sang ngày thứ hai, mong ước của Ngọc Hữu Đường cuối cùng cũng được thực hiện, gặp Hoàng thượng ở Phụng Thiên điện.
Thời điểm hắn đến, Hoàng Thượng vừa lâm triều xong, chưa thay long bào, thoải mái ngồi trên tháp nghỉ ngơi uống trà, không hề có phong thái của bậc đế vương.
4 "Thái tử điện hạ, ngài làm sao vậy?" Thái giám đứng sau thấy thân hình Ngọc Hữu Đường có chút lung lay, vội vàng giơ tay đỡ.
Ngọc Hữu Đường đứng lại, vẫy vẫy tay, ý bảo không có việc gì.
5 Nhị hoàng tử như gió bay qua hành lang, sắc mặt đen sì vọt vào hoa viên Đoan Bổn cung.
Nhận ra khách quý, tiểu cung nữ làm vườn đang bận rộn cắt tỉa cây con vội vàng bỏ kéo xuống, tiến lên nghênh đón: "A, Nhị hoàng tử, xin hỏi.
6 Đêm hôm đó, Ngọc Hữu Đường một thân thường phục, ung dung đi đến hồ Tâm Nguyệt.
Mọi nơi trong cung hắn đều nắm rõ, rất nhanh liền nhớ lại tư liệu về nơi này.
7 Sau đó, Thái phó cùng Ngọc Hữu Đường nói về hai việc.
Thứ nhất, đề phòng phía Thủ phụ.
Thứ hai, lễ sắc phong Thái tử sẽ phát sinh một việc lớn, chuẩn bị sẵn sàng.
8 Chuyện Thái tử đương triều ủy khuất đến học tại Quốc Tử Giám, rất nhanh đã được loan truyền khắp nơi.
Mỗi khi đến giờ giải lao, ngoài cửa sổ, cửa ra vào của giáp ban đều đông nghìn nghịt, chật kín người hâm mộ đến vây quanh để nhìn hắn.
9 Từ Giai cảm giác hôm nay có gì đó là lạ.
Sau khi tan học ở Quốc Tử Giám, hắn vẫn giống như mọi ngày, rảo bước về nhà.
Chỉ là. . . Hắn nhạy cảm (nhạy bén+cảm giác) phát hiện ra, hình như có người đang theo dõi hắn.
10 Ba ngày sau, thủ phủ* kinh thành Đào gia đột nhiên phát tiền phát gạo miễn phí cứu tế dân nghèo.
*thủ phủ: nhà giàu nhất
Việc này phải nói là phi thường kỳ quái, tuy nói Đào gia gia tài vạn bạc, giàu muốn khuynh quốc, thế mà kẹt sỉ thì không ai bằng.
11 “Cầu ngươi?”
Ha ha.
Ngọc Hữu Đường vo viên tờ giấy rồi ném đi thật xa, sau đó lập tức giơ ngón trỏ, chỉ thẳng vào Bích Đường: “Không cho phép nói cho hắn biết, bằng không khấu trừ lương tháng.
12 Ngày hôm sau, thời hạn cấm túc của Ngọc Hữu Đường kết thúc, lại tiếp tục đến Quốc Tử Giám tập trung học hành.
Hắn cố ý mặc xiêm y mới tinh màu xanh, bên trên thêu hai con rồng bay trong mây kéo dài từ vai áo đến tận đầu gối.
13 Mấy ngày gần đây, cung thái tử nghênh tiếp một vị nữ quan. . .
Nàng đến từ hai mươi ti, tuy chỉ là quan lục phẩm, nhưng phải nói là một vị khách cực kỳ quý.
14 Tạ Hủ nghe thấy tiếng "Sư phụ", bước chân hơi khựng lại, sau đó tăng nhanh cước bộ, đặt Ngọc Hữu Đường lên hắc tuấn, sau đó cũng vươn người ngồi lên, hướng về phía cổng thú uyển.
15 Trời lạnh khiến ngày ngắn lại, gió thổi khiến mây bay*. ( Thơ với chả thẩn, dịch bừa đó. )
(*Hàn thiên thôi nhật đoản, phong lãng dữ vân bình - Công an huyện Hoài cổ của Lý Bạch)
Ngoài cổng thành, hai bên cấm vệ quân hàng ngũ chỉnh tề ngăn nắp, tương tự, cờ hiệu treo ở ngoài Phụng Thiên môn theo gió thổi phần phật, nghi thức sâm nghiêm.
16 Hi Hòa năm thứ ba tư, mùa xuân.
Trăm hoa dưới mưa xuân, suối trong chảy róc rách.
Trong Phụng Thiên điện, Ngọc Hữu Đường một thân áo lụa đỏ thẫm, phát quan làm từ ngọc châu da biện*, dùng một cây trâm vàng cố định, hào hoa phú quý đoan chính.
17 Ngày hôm sau, Ngọc Hữu Đường cầm giấy tiến cử đến Cẩn Thân điện.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp phụ hoàng kể từ khi tiếp quản triều chính, Sách công công vừa mở cửa điện, mùi hương nhang sộc thẳng vào mũi, Ngọc Hữu Đường nghiêng đầu, đợi mùi tản bớt rồi mới tiến vào.
18 Ngày hôm sau, Ngọc Hữu Đường nhanh nhạy phát hiện, Thủ phụ đại nhân bình thường đều lên triều sớm nhất mà hôm nay lại không thấy bóng dáng đâu cả.
Thỉnh thoảng liếc qua hàng đầu tiên thấy chỗ trống kia thì cảm thấy có chút không quen.
19 Ngay đêm đó, Tạ Hủ nằm mộng.
Trong mộng là cảnh tượng trước kia, lúc Ngọc Hữu Đường còn nhỏ bị bắt lên trên núi, tiết trời đang là tiết sương giáng*, toàn bộ Tê Hà sơn được bao phủ bằng màu đỏ rực như lửa của rừng phong, từ đỉnh núi đến tận chân núi.
20 Mười năm tháng ba.
Mưa phùn rơi rơi, yến quay về tổ.
Kỳ thi mùa xuân* diễn ra mỗi năm một lần của Đại Lương cũng đã kết thúc. . .
* bằng thi hội
Thái tử điện hạ đối với kỳ thi này phải nói là cực kỳ quan tâm, bởi vì Từ Giai, Thẩm Hiến, Nghiêm Chính Bạch đều tham gia kỳ thi này, đây chính là là thời cơ thuận lợi để đề bạt bọn họ.