1 Năm Cảnh Long thứ bảy, thiên hạ thái bình. Một buổi sáng, Đường Thiên Viễn đến Hàn Lâm Viện điểm danh như thường ngày. Mùa hè đã đến, ngày cũng dài hơn, lúc hắn bước ra khỏi cửa thì mặt trời đã nhô lên quá nửa, tản ra ánh sáng màu đỏ chói giống một bàn tay nóng rực, đang dịu dàng vuốt ve thế gian này.
2 Điều khiến Đường Thiên Viễn không thể nhịn được là một tin đồn. “Nghe chưa hả, Diệu Diệu Sinh sắp viết tiểu thuyết Long dương[6] đấy!”Một buổi sáng, Bảng nhãn huynh ném ra một tin tức oanh tạc khiến Đường Thiên Viễn choáng váng.
3 “Đây là… vàng sao?” Nhìn độ sáng bóng kia thì thứ đó đích thực giống vàng, nhưng không phải vàng thuần, bên ngoài thô ráp tức là có không ít tạp chất.
4 Hai nha dịch cũng chẳng hiểu mô tê gì, bọn họ tiến lên giữ lấy cánh tay Đàm Linh Âm định dẫn nàng ra ngoài. Hai chân Đàm Linh Âm ra sức đạp, cả người lắc lư vùng vẫy khiến Đường Thiên Viễn hoa cả mắt, “Đại nhân à, đại nhân ngài không thể khinh thường con gái được, lệnh đường[1] cũng là nữ nhân mà!”Thì ra nàng vẫn không biết vì sao hắn lại đuổi nàng.
5 Nửa đêm Đàm Linh Âm tỉnh lại, phản ứng một lúc nàng mới nhớ ra chuyện gì đang xảy ra với mình. Nàng đứng dậy, xoa xoa cái đầu đang hơi choáng váng, trên trán đau rần; nàng quay đầu lại, nương theo ánh trăng, nhìn thấy cánh cửa vòm đã đóng chặt.
6 Tám năm trước, Đường Thiên Viễn mới mười bốn tuổi, một chàng thiếu niên mới lớn. Bên cạnh hắn có một nha hoàn tên là Lệ Chi[2], lớn hơn hắn hai tuổi, nàng ta có bàn tay bàn chân rất đẹp.
7 Thi thể là một cô nương tuổi còn trẻ, đầu cài trâm, mặc quần áo vải bình thường, y phục có vài vết rách do bị cành cây và đá gây ra. Trên cổ cô nương ấy có một vết bầm tím hình tròn, xem ra có lẽ đã bị người ta bóp cổ cho đến chết.
8 Đàm Linh Âm bị Đường Thiên Viễn túm về huyện nha, sau đó ném cho nàng một đống việc. Sư gia của nha môn bình thường chia thành ‘Công văn sư gia’ và ‘Hình danh sư gia’, một người lo quản lý công văn, một người giúp Huyện lệnh xử lý các vụ án.
9 Dưới sự uy hiếp của Đàm Linh Âm, Đường Thiên Viễn đành phải thả nàng ra, để tránh bị người khác nghi ngờ, hai người một trước một sau trở về phòng. Ngày hôm sau, Đường Thiên Viễn sai người dán cáo thị, nhà ai có cô nương bị mất tích thì mời đến Huyện nha nhận người.
10 Có vẻ như chàng thanh niên mới vừa xông vào kia không được hoan nghênh cho lắm, Tề phu nhân chỉ vào mặt hắn mắng, “Cái tên nghiệp chướng kia, ngươi hại con gái ta như vậy còn chưa đủ sao? Ngươi còn đến đây để làm gì?!”“A Phúc, A Tường, các ngươi lôi nó ra ngoài đi!” Tề viên ngoại ra lệnh.
11 Sau khi nghỉ trưa, tinh thần Đường Thiên Viễn vô cùng thoải mái, hắn đến Ki hầu sở lần lượt thẩm vấn bốn người ở đó. Bởi đây không phải một buổi xét xử công khai nên Đường Thiên Viễn gặp bọn họ ở Thoái Tư Đường, ngoài hắn và Đàm Linh Âm thì xung quanh không có người ngoài.
12 Đàm Linh Âm cảm thấy rất khó tin, theo lý thuyết khi vàng rơi xuống nước thì sẽ chìm xuống đáy, sao nàng lại có thể bắt được nó nhỉ?Đường Thiên Viễn giải thích, “Chỗ này gần bờ, nước trong hồ lại tương đối nông, lúc ngươi rơi xuống, hơi chìm xuống một chút là đã có thể chạm đến đáy hồ rồi, đó là lý do thứ nhất; thứ hai, tay nải này bị ném xuống chưa lâu, chưa bị bùn bám nên ngươi mới dễ dàng vớt được nó; thứ ba, là do bản quan tốt số.
13 Những bức thư được tìm ra đều được đặt trong chiếc hộp nhỏ ấy, trong hộp ngoài thư từ còn có vài món đồ nhỏ, chiếc khăn tay có đề thơ, trang sức, vân vân.
14 Đường Thiên Viễn không thích nghiêm hình bức cung lắm. Hắn ra lệnh cho người ngay đêm đó triệu tập một đám nam nhân xấu xí nhất trong huyện nha lại, dặn dò như vậy một hồi.
15 Theo lệ thường, lúc Huyện lệnh thẩm án ở công đường thì bách tính có thể đứng bên ngoài xem. Hôm nay là lần đầu tiên Đường Thiên Viễn thăng đường thẩm vấn từ lúc tiếp nhận chức Huyện lệnh, lại còn là một vụ án mạng, bách tính đến xem xếp vòng trong vòng ngoài, vây quanh huyện nha đến mức con kiến chui qua không lọt.
16 Dưới sự truy hỏi của Đường Thiên Viễn, Tôn Bất Phàm đã kể ra một vài tình tiết giết người của mình, toàn bộ quá trình không khác mấy với phần mà Đàm Linh Âm nghĩ ra.
17 Buổi chiều, Đàm Linh Âm mua ít dược cao trị vết thương bỏng ở y quán rồi đi đến viện của huyện lệnh đại nhân. Nàng cảm thấy việc này đích thực là do nàng không tốt, nàng là người coi trọng đạo lý nên cảm thấy vẫn cần nhận lỗi với hắn.
18 Đàm Linh Âm cứ tưởng rằng con chó trụi lông này chạy nhầm vào phòng chứa củi, nhưng sau khi dập lửa xong Đàm Thanh Thần mới nói sơ cho nàng biết về lai lịch của con chó.
19 Sau khi Chu Chính Đạo trở về mới biết mình bị Huyện thái gia trẻ tuổi này tính kế. Tôn viên ngoại hoảng sợ vội vàng đến tìm hắn, muốn nhờ hắn dẫn đến gặp Huyện thái gia, dù tốn bao nhiêu tiền cũng được.
20 Bôi thuốc xong, Đường Thiên thu dọn đồ đạc gọn gàng rồi mới nói với Đàm Linh Âm, “Ngươi muốn cho Đường …” Hắn dừng một chút, nghĩ bụng, muốn gọi là Đường Đường thì cứ là Đường Đường đi, hắn lớn thế này rồi, không thể suốt ngày cứ ầm ĩ với một cô nương về vấn đề này được.