1 Editor: mèomỡ“Lớp trưởng, mình quét rác hay là lau bàn?”“À? Hạ Mộc à. . . . . . ” Lớp trưởng nhìn nữ sinh có vẻ mặt không biểu cảm này, bất giác lùi ra sau một bước, “Không cần không cần, nhìn sắc mặt cậu không tốt lắm, cậu mau về nhà nghỉ ngơi đi!”“Đây đâu phải ngày đầu cậu quen mình, sắc mặt mình vẫn luôn như vậy mà.
2 Editor: mèomỡ“Cậu còn đứng chắn cửa tôi sẽ cho cậu thăng thiên luôn đấy!”Hạ Mộc nhìn chằm chằm nam sinh cao lớn đứng chắn trước cửa. Hôm nay thật mới mẻ, người khác trốn cô còn không kịp, nam sinh này uống nhầm thuốc rồi hả?“Nghe nói cậu là ‘sao chổi vô địch’.
3 Editor: mèomỡĐêm đầu tiên bình an vô sự, bọn họ cùng đi đến trường tất nhiên sẽ khiến cho các bạn học khác chú ý đến Thiệu Hải Dương. Nam sinh này không muốn sống hay là thật sự không muốn sống?Tiếng nghị luận xì xào rơi vào tai bọn họ, Hạ Mộc dừng chân ngoái đầu lại nhìn, các học sinh vội lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai tản ra, sợ sao chổi vô địch ‘ra tay’ độc ác với mình.
4 Editor: mèomỡ“Đêm nay cậu về nhà ở đi, tôi có ít chuyện riêng phải xử lý. ”Thiệu Hải Dương không hỏi gì mà đồng ý luôn. Mấy ngày qua, cậu luôn quan sát chi tiết cuộc sống của Hạ Mộc.
5 Editor: mèomỡChủ nhật, Hạ Mộc vẫn chưa hết cảm. Cô bọc chăn nằm trên ghế sofa, dùng khăn giấy bịt mũi, nhìn chăm chú vào người đang lượn như con thoi giữa phòng bếp và phòng khách – Thiệu Hải Dương.
6 Editor: mèomỡNhìn bóng dáng hai ông cháu bình an rời đi, Thiệu Hải Dương trêu chọc nói, “Cậu không phải sao chổi, là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn. ”Hạ Mộc xấu hổ cười cười, giống như Thiệu Hải Dương đã nói, mỗi người đều có giá trị tồn tại, không tỏa sáng ở nơi này thì sẽ tỏa sáng ở nơi khác.