1 Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, Long Tư Nghị mở cửa.
“Anh là?” Long Tư Nghị có chút kỳ quái nhìn nam nhân trước cửa.
“Xin chào, cho hỏi đây là biệt thự của Long tiểu thư phải không? Tôi là nhân viên của công ty gia chính Nhất Lưu tới nơi đây nhận việc” Ôn Thừa Tường dùng thanh âm ôn hòa biểu đạt ý tứ mình đến đây.
2 Cái gì cũng làm được! Đây là một nam nhân sao? Làm sao có thể? Chẳng lẽ anh được lão thiên phái xuống để đả kích nữ nhân sao?
Hôm qua cô sở dĩ gọi điện thoại thuê một nhân viên gia chính là vì nơi này của cô thật sự không ở được nữa! Nhân viên gia chính trước của cô vì lý do gia đình đã xin nghỉ được một tuần, mà trong vòng một tuần này, vốn đang là phòng ốc sạch sẽ bị cô làm cho như một bãi chiến trường.
3 “Long tiểu thư, ngài còn có yêu cầu đặc thù nào nữa không? Nếu không, bây giờ tôi sẽ bắt đầu công việc”
“Yêu cầu cuối cùng, không có sự cho phép của tôi, anh không được bước vào thư phòng, dù như thế nào cũng không ngoại lệ” Tuy rằng cô không tin ngoại nhân có thể tìm được tài liệu cơ mật nào từ thư phòng của cô, nhưng vẫn phải dặn dò đôi câu, dù sao cướp nhà khó phòng, mặc dù cô rất có hảo cảm với người nam nhân này, nhưng vẫn không thể lơ là.
4 23 giờ 15 phút
Long Tư Nghị nhìn đồng hồ, hội nghị dài dòng rốt cuộc cũng kết thúc, T quốc gần đây thường xuyên có động tĩnh, tùy thời đều có khả năng gây chiến, đội đặc chiến cô chủ quản đang tuần tra ở biên giới T quốc, không cần có thông tin xấu gì, liền tốt; nhưng nếu có xảy ra chuyện gì mà nói, cô nhất định không để yên cho T quốc.
5 Nằm ở trên giường, Ôn Thừa Tường mở to mắt nhìn trần nhà. Anh không phải lạ giường, cũng không có thói quen thức khuya, lại càng không phải vì chưa thích ứng với nơi ở mới, nhưng là bây giờ anh không chút buồn ngủ, cũng không biết có phải hay không vì đã ngủ lúc chờ ở cửa.
6 Long Tư Nghị, kiêu ngạo của quân giới Trung Hoa, thần tượng của rất nhiều quân nhân, lời đồn về cô không hề ít, nhất là miêu tả trên phương diện chiến tích, thậm chí có thể làm ra cả bộ điện ảnh quân sự.
7 Sau khi Long Tư Nghị rời đi, Ôn Thừa Tường xoay người bước vào dọn bàn, rồi lại quét tước lau sàn, nháy mắt đã là một giờ sau, nhìn thành quả của bản thân, Ôn Thừa Tường cười vừa lòng, tiến đến sofa ngồi nghỉ ngơi một chút.
8 10 phút sau, Long Tư Nghị đúng giờ giờ xuống lầu, liền nhìn thấy hai dĩa dưa cải đặt trên bàn, ngút hơi khói rất hấp dẫn. Có người trông nhà thật tốt, Long Tư Nghị trong lòng cảm thán đôi chút, sau đó không khách khí ngồi xuống ghế, cô thật sự rất đói a~.
9 Sáng sớm hôm sau, Ôn Thừa Tường tỉ mỉ chuẩn bị bửa sáng, nhưng trái chờ phải đợi thế nào cũng không thấy người xuống. Suy xét một chút, có lẽ là Long tiểu thư còn mệt, chưa có rời giường, liền tùy ý ăn một chút bữa sáng đã nguội, rồi dọn đi, sau lại bắt đầu chuẩn bị cái mới, bọc trong màng giữ tươi thành tùy thời có thể hâm nóng, mong là Long tiểu thư không rời giường quá muộn.
10 Nhìn Long Tư Nghị rời đi, dường như không có gì bất thường, không có một câu trách cứ, cũng không tức giận mắng chửi như trong tưởng tượng, Ôn Thừa Tường nhất thời không biết đây là tư vị gì, khi cao khi thấp, có chút không dám tin.
11 Từ lúc Ôn Thừa Tường lên lầu, Long Tư Nghị vẫn ngồi đó khoảng nửa tiếng, nhưng cảm xúc đó càng càng lớn.
Mạnh mẽ đứng lên, Long Tư Nghị quyết định phải xua tan cái cảm giác giận dỗi này, vẫn là đi dạo thì tốt hơn, cũng lâu rồi cô chưa có thời gian nhàn nhã ra ngoài chơi.
12 Buổi tối, ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa tối, Ôn Thừa Tường cuối cùng cũng thờ dài nhẹ nhõm, dây thần kinh đang rất căng thẳng cũng thả lỏng không ít.
13 “Làm sao vậy?” Long Tư Nghị buông bát đũa, hơi nhíu mi hỏi.
“Không có gì” Ôn Thừa Tường cả kinh, không nghĩ tới bản thân vi diệu biến hóa cảm xúc mà đối phương cũng có thể nhìn thấy, lập tức sửa sang lại tâm tình, giả điềm nhiên như chưa có gì xảy ra.
14 Cái gọi chính là cúi đầu không thấy ngẩng đầu liền thấy, huống chi hai người lại ở cùng một nhà đâu, trong khi Long Tư Nghị đã bình ổn bản thân thì Ôn Thừa Tường vẫn còn rối loạn lắm, nên trong hai ngày này không khí giữa hai người có vẻ trầm mặc.
15 Khó uống! Long Tư Nghị uống trà vào liền có cảm giác trực tiếp nhất, cho nên cô chỉ uống một ngụm liền đặt sang một bên, tiếp tục công việc còn dang dở, trong lòng thầm nghĩ, lần sau vẫn uống nước lọc là tốt nhất.
16 Lão già chết tiệt! Cô đã biết lão già này đến nhất định là không có chuyện tốt, dong dài một dãy những từ vô nghĩa, còn sống chết bắt cô đãi lão bữa tối, hiện tại tốt lắm, lúc cô về nhà đã là nửa đêm!
Rõ ràng bữa cơm kết thúc lúc khoảng 8 giờ tối, thế mà cái lão già kia lại nói sau bữa cơm có chút quân vụ cần bàn.
17 Bận rộn cả một buổi sáng, Long Tư Nghị tâm tình cực tốt lấy ra hộp cơm trưa mà Ôn Thừa Tường đã chuẩn bị sẵn, cũng không quản người ta nghĩ thế nào, ngồi ngay trong văn phòng bắt đầu ăn, làm cho ý tưởng muốn thông qua cơm trưa bồi dưỡng tình cảm của Triệu Tử Đình thực bất đắc dĩ.
18 Tuy rằng giữa trưa đã bị quấy rầy, nhưng cũng không ảnh hưởng lắm đến tâm tình tốt của Long Tư Nghị, buông điện thoại xuống, tiếp tục hưởng thụ bữa cơm trưa của cô.
19 ” … Anh có biết không?” Nghe được tin tức như vậy thực sự rất kinh người, Mạc Văn Danh bị chấn động đầu có chút choáng váng, bình ổn lại tâm trạng sau mới hỏi tới thân thế của tình địch.
20 23 giờ, cũng không tính là trễ, ít nhất đèn trong phòng vẫn còn sáng … Đứng ở ngoài cửa, Long Tư Nghị nhìn ánh đèn vẫn sáng trong phòng kia, mang theo tâm tình rất tốt vào nhà.