21 Sau khi uống nước gừng, Long Tư Nghị cảm thấy thoải mái hơn, nhưng lại không buồn ngủ, cả đầu đều toàn là ý tưởng xoay quanh nam nhân tên Ôn Thừa Tường kia, khiến cho cô thật sâu thở dài ở trong lòng, cô đang nghĩ không biết làm thế nào để theo đuổi nam nhân kia.
22 “Thừa Tường …” Thanh âm so với nữ âm có thấp một chút.
Lúc này Long Tư Nghị đã đứng ở phía sau lưng của Ôn Thừa Tường.
Cảm thấy thanh âm phát ra tựa hồ rất gần với mình, Ôn Thừa Tường kinh ngạc xoay người lại, vừa vặn đối mặt với Long Tư Nghị.
23 “Xin chào, đây là văn phòng làm việc của Long tướng quân”
“Xin chào, ta là Mạc Văn Danh, ta muốn gặp Long tướng quân”
” … Ngài, chờ, chút!” Triệu Tử Đình cơ hồ nghiến răng mà nói, mà phía bên kia lại còn truyền đến tiếng cười khẽ, làm cho hắn lại càng tức giận.
24 “Mời dùng bữa” Mang lên dĩa thức ăn cuối cùng, Ôn Thừa Tường làm ra một tư thế thập phần tiêu chuẩn, sau đó khẽ gật đầu, dừng một chút, liền xoay người rời đi.
25 “Văn Danh, sự thật này khiến ngươi kinh ngạc đến vậy sao?” Nhìn nam nhân tác phong luôn luôn nhanh nhẹn nay lại vô thố như thế, tâm tình của Long Tư Nghị tự dưng lại tốt lên.
26 Long Tư Nghị tắm rửa xong đã là chuyện của nửa tiếng sau, Long Tư Nghị chỉ mặc đơn giản một chiếc áo khoác tắm đi ra, một thân lười nhác tùy ý, thật có ý vị mỵ nhân.
27 ” … Tư Nghị … Chúng ta vừa mới … Ngươi?” Ôn Thừa Tường tựa hồ đến giờ mới phản ứng, có chút kinh hãi lui về phía sau, muốn tạo khoảng cách với nữ nhân khiến anh không biết phải làm sao này.
28 Tự sau ngày xác định quan hệ ấy, cuộc sống giữa hai người hình như cũng không có gì biến hóa, nhưng cảm xúc giữa hai người thì hoàn toàn bất đồng, đó là một loại ràng buộc vô hình cùng ăn ý, nhất là với hai kẻ không giỏi giao tiếp như Long Tư Nghị và Ôn Thừa Tường lại càng biểu hiện rõ ràng.
29 ” … Vậy anh thích làm việc sao?” Tư Nghị lại hỏi.
“Tư Nghị, em làm sao vậy?”
Khi Tư Nghị ở cùng anh rất ít khi hỏi tới chuyện này, tuy rằng anh rất muốn biết, nhưng không có hỏi, cũng không muốn hỏi, anh không biết đối với Tư Nghị thì đây có phải là vấn đề dễ nói chuyện hay không.
30 Có lẽ do anh quá kiên trì, mà cũng có lẽ do anh quá giãy giụa, nhưng mà kết quá chứng minh, lý trí của anh không đủ để chống lại dục vọng của bản thân, nhất là người trong lòng luân phiên trêu chọc như thế …
Mà khi Ôn Thừa Tường thức tỉnh đã thấy mình trần truồng nằm trên giường, trong lòng ôm một nữ nhân cũng không một mảnh vải.
31 Đó là nữ nhân có khí thế nhất hắn từng gặp, không phải loại khí phách cuồng ngạo, cũng không phải ngạo khí do được nuông chiều, mà là loại khí thế trầm ổn như núi, làm cho ngoại nhân không nhịn được ngưỡng mộ.