1 Diễn viên: Lăng Vân Phong – Trầm Tiểu Sách. Nói hắn phong lưu khiêm nhường, phong cho hắn làm “cầm thú” cũng không sai biệt lắm! Rõ ràng bề ngoài tuấn mỹ vô trù, còn là cốc chủ của dược cốc đỉnh đỉnh đại danh, Hành động lại hạ lưu đến mức khiến cho người ta giận sôi gan, Không những thế da mặt dày còn có một không hai, bị hắn khinh bạc nàng coi như bị chó cắn, Thằng nhãi này cư nhiên còn đáp trả lại nàng ── trên đời này có cẩu tuấn mỹ như tại hạ sao? Được, coi như nàng sợ hắn, bất quá người nào đó thật sự thấu hiểu đạo lý được đằng chân lân đằng đầu, Về sau ngay cả tị hiềm đều giảm, trực tiếp lăn lên giường nàng, Làm hại nàng bị những nữ nhân đối với hắn thèm nhỏ dãi đã lâu chỉ trích là bại hoại phong tục, Tức đến không thở nổi, nàng quyết định cùng hắn mỗi người mỗi ngã phân rõ giới tuyến, Không ngờ lại bị nha hoàn bởi vì bị sắc đẹp mê hoặc mà bán đứng làm nàng trở lại bên cạnh hắn, Hơn nữa lúc này có người học được thông minh xuống tay từ phía lão cha của nàng, Chẳng qua tai họa chính là tai họa, cho dù thành thân vẫn không thay đổi bản chất, Kẻ thấy chết không cứu hại phu thê người ta âm dương cách biệt rõ ràng chính là hắn, Kết quả cừu gia lại bắt nàng thay chồng gánh chịu sự trả thù….
2 Đưa tay che lại ánh sáng mặt trời, nàng hướng tầm mắt về phía xa xa – quan đạo ở phía trước quanh co, uốn lượn, phảng phất nhìn không tới được điểm cuối.
3 Sa Bình trấn, là một thôn trấn có diện tích không lớn cũng không nhỏ, nhưng lại nằm ở vị trí rất đặc thù, giao thông bốn phía thông suốt, từ nơi này có thể đi vòng sang nhiều địa phương, có rất nhiều thương khách thường xuyên ghé qua.
4 “Ngươi đi ra ngoài cho ta. ” Phong độ lễ phép chỉ dành cho người thiện lương, mà Trầm Tiểu Sách cho rằng mỗ nam tử họ Lăng không được xếp vào loại này.
5 Xe ngựa nhỏ đổi thành xe ngựa lớn do hai con ngựa kéo, bên trong toa xe cũng rộng rãi hơn, bày trí càng thêm thoải mái, xa phu cũng thay đổi bằng một người trẻ tuổi.
6 Giai nhân hàm lệ mà đi, chỉ còn lưu lại trong gió tiếng thổn thức của tâm hồn vỡ vụn của thiếu nữ. Một tiếng than nhẹ dật ra khỏi cánh môi, Trầm Tiểu Sách không khỏi cảm khái, “Nghiệp chướng a.
7 “Bốp” một tiếng, âm thanh vang rền chậm rãi phiêu tán trong không khí. Đánh người, mà kẻ bị đánh cũng chưa hề nhúc nhích mảy may. Tiểu Hồng bàng quan yên lặng tiếp tục thu dọn hành lý, lần này nàng tuyệt đối đứng về phía tiểu thư, cho dù Lăng công tử có tuấn mỹ gấp trăm lần cũng vô dụng.
8 Phòng của nhà trọ được bày trí toàn một màu đỏ, đôi long phượng hỷ chúc đang cháy sáng, trên giường phủ một lớp chăn đệm sặc sỡ mới tinh. Trầm Tiểu Sách vừa vào cửa liền ngáp một cái không được thục nữ cho lắm.
9 Cưỡi ngựa đến chân núi tổ chức võ lâm đại hội, Lăng Vân Phong đem ngựa giao cho người phụ trách săn sóc ngựa dưới chân núi, sau đó ôm thê tử, phi thân lên núi.
10 Một vành trăng tròn treo cao phía chân trời, mang theo ánh sáng bạc rải xuống đại địa, bên trong sự thanh lãnh lại làm cho người cảm nhận được nhàn nhạt ôn nhu.
11 Thời điểm rời đi kinh thành, Trầm Tiểu Sách đã mang thai trọn ba tháng, cũng không còn mỗi khi ngửi thấy mùi khói dầu liền nôn mửa. Tuy rằng không nỡ rời xa phụ thân, nhưng xuất giá tòng phu, nàng chỉ có thể lưu luyến không rời (*) ly khai kinh thành.