1 Trong năm Khang Hi triều Thanh, Tây Vực. Lúc này Tây Vực một mảng hỗn loạn, quân Thanh và quân đội Chuẩn Cát Nhĩ đang giao chiến kịch liệt, vì tranh đoạt miếng đất Tây Vực này, mấy năm liên tục đánh trận không ngớt.
2 Sau khi Đổng Trinh Hoa ở doanh trại đợi vài ngày, mới chậm rãi muốn biết một ít tình trạng. Nam nhân cứu nàng từ trên chiến trường tên là Thịnh Hạo, năm nay mới hai mươi sáu tuổi, là vị bối lặc gia, từ năm năm trước tự xin đóng ở biên phòng Tây Vực, đã suốt năm năm không trở lại kinh thành.
3 Kết quả, cuối cùng Đổng Trinh Hoa vẫn bị Thịnh Hạo kéo lên xe ngựa, cùng nhau quay về kinh với hắn, hành vi của hắn quả thực chính là bắt cóc, nhưng đây không phải chuyện quá đáng nhất, khiến cho nàng không thể chịu được, thật ra là — hắn vì tránh cho nàng nửa đêm muốn chạy trốn, cư nhiên ép nàng ngủ cùng giường với hắn, không chỉ ban ngày trông chừng nàng, buổi tối cũng trông chừng nàng, rõ ràng chính là muốn làm cho nàng không tránh khỏi Ngũ Chỉ Sơn (bàn tay Phật tổ bất Ngộ Không á =]]) của hắn!“Ta là hoàng hoa khuê nữ còn chưa xuất giá, ta mãnh liệt yêu cầu nam nữ phân phòng ngủ!”Trong khách phòng nhà trọ, Đổng Trinh Hoa đứng ở bên giường hô to, giãy dụa đến cuối cùng, đời này nàng còn chưa cùng nam nhân nào ngủ chung một cái giường, cho dù thế kỷ hai mươi mốt không khí vừa cởi mở vừa phóng thoáng, nàng cũng chưa từng như vậy, hắn quả thực hơi quá đáng!Vì sao sợ hãi nàng đào tẩu như vậy? Muốn dứt khoát trực tiếp giúp nàng mang xích khoá chân hay không, như vậy dễ dàng bớt việc!Hai tay Thịnh Hạo khoanh vòng ngực, cùng nàng mắt to trừng mắt nhỏ, chưa từng có người dám làm trái mệnh lệnh của hắn, cũng chỉ có nàng, lại nhiều lần khiêu chiến quyền uy của hắn, làm cho hắn vừa tức vừa nhức đầu, “Ở quân doanh không phải ngươi cũng cùng ta ngủ chung ở trong một lều trại, lúc đó cùng tình huống hiện tại chẳng phải là giống nhau sao?”“Tình huống bất đồng, không thể lấy ra so sánh, huống hồ ta ngủ ở trong lều trại của ngươi thì cũng không cùng ngủ một cái giường với người.
4 Đổng Trinh Hoa nhìn nam tử cứu nàng trước mắt, hắn thoạt nhìn tao nhã, khí chất phi phàm, khẳng định không phải nhân vật bình thường, nhưng biểu tình giờ phút này của hắn thực khiếp sợ, giống như nàng không nên xuất hiện ở trên thế giới này, khiến nàng cực kỳ buồn bực.
5 Bác Tuyên rốt cục mượn được Đổng Trinh Hoa ra khỏi phủ bối lặc Thịnh Hạo, mang về phủ đệ của mình, có thể có cơ hội ở chung với Đổng Trinh Hoa. Nhưng Thịnh Hạo đương nhiên không có khả năng làm ột mình Đổng Trinh Hoa cùng Bác Tuyên rời đi, hắn phái A Thiết làm người hầu, không cho hai người bọn họ ở chung một mình.
6 Đổng Trinh Hoa không biết mình ngủ mê bao lâu, khi nàng mở hai mắt ra lần nữa thì sắc trời đã tối, trong phòng thắp lên ngọn đèn, ánh đèn mờ nhạt hơi hơi lay động.
7 Sau khi Bác Tuyên xác định Ngọc Ly thật sự bình an trở lại Đoan Quận Vương phủ, hắn vội vã muốn bảo đảm quan hệ với Ngọc Ly một lần nữa, bởi vậy hắn liền cầu kiến hoàng thượng, thỉnh cầu hoàng thượng để cho hôn ước của hắn và Ngọc Ly được tiếp tục.
8 Ngọc Ly ở trong phủ Thịnh Hạo một hồi lâu, mới lưu luyến không rời chuẩn bị trở về Đoan Quận Vương phủ, miễn cho bị A Mã nàng phát hiện nàng đi ra ngoài lâu như vậy, sẽ hoài nghi nàng rốt cuộc đi nơi nào, như vậy sẽ phiền toái.
9 Bác Tuyên dùng tốc độ nhanh nhất đưa Thịnh Hạo về phủ bối lặc, hơn nữa phái người chạy nhanh vào trong cung thỉnh ngự y lại đây, thương thế Thịnh Hạo nghiêm trọng, đại phu bình thường chỉ sợ không thể ứng phó, cho nên thế nào cũng phải mời ngự y đến.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Huyền Huyễn
Số chương: 79