1 Chỉ đơn thuần là anh yêu em, và anh đã phải trả một cái giá. Và nếu được sống lại cuộc đời này một lần nữa, anh vẫn mỉm cười rằng mình đã trả một cái giá quá rẻ để có được em.
2 - Này anh!Nó lại chìa chai nước thay lời chào, nhưng anh ta vẫn chưa tiếp nhận. Thì thôi, nó uống vậy. Hôm nay, vẫn là cái vẻ không quan tâm ấy, và nó vẫn bị cuốn theo như một con thiêu thân chỉ biết lao vào lửa.
3 ừng nhận!- Chẹp! Vô tình ghê! Là anh nên em mới nhận đấy nhé!Anh ta giấu suy nghĩ dưới mái tóc bù xù, cười khì:- Cứ phải nói những gì mình nghĩ mới chịu được à?- Thì sao? Thích em rồi à?- Hình như thế!Con bé định chọc ghẹo, nhưng anh ta cao tay hơn rồi.
4 - Một bữa thôi mà cũng không được?- Bận lắm!- Anh bận gì mà lúc nào cũng mau mau chóng chóng về thế?- …- Tại sao không nói?- Tại sao phải nói?Ừ nhỉ! Tại sao phải nói? Hai người là gì mà phải nói cả những điều không muốn nói? Hình như Nguyên rất sợ mỗi lúc con gái xị mặt, cứ mỗi khi mặt con bé hơi buồn chút là Nguyên vội xoa đầu ngay:- Không phạm pháp là được rồi!- … Anh có coi em là bạn không vậy?- Không! Chưa bao giờ là bạn!- …Thế nghĩa là mọi cố gắng của nó trước giờ đều vô nghĩa? Thế nghĩa là nó chẳng là gì trong mắt Nguyên? Vậy nó ngoan ngoãn nghe theo bố để làm gì? Vậy nó cuống quýt trước Nguyên để làm gì? Nước mắt rơm rớm rồi, chỉ chực trào ra thôi.
5 - Tao không đi học đâu!- Không đáng để mày làm thế đâu! Dậy đi, chút nữa tao sang. Con bé thực sự không muốn tới lớp với cặp mắt sưng húp như thế này, nhưng An đã sang thì nó cũng chẳng thể ở nhà được.
6 Hết lần này tới lần khác, nó tự nhủ đừng tới tìm Nguyên nữa, nhưng rồi vẫn cứ thế, bỏ qua mọi thứ, nó bên Nguyên. Cho điều gì? Nó không trả lời được. Nó không còn mục đích để hướng tới nữa rồi, chỉ biết thèm mỗi phút giây đôi mắt đó nhìn nó, dù thỉnh thoảng vẫn ánh lên đầy ngờ vực, và nhiều suy nghĩ khi có nó trong đáy mắt.
7 Bọn bắt cóc chợt xông vào, lôi con bé đi. Nguyên nắm lấy tay Lucky thì bị một tên to con đẩy mạnh, Nguyên nhanh chóng hạ tên đó chỉ với một đòn, rồi giằng co kéo Lucky lại.
8 Bọn chúng đưa hai đứa tới một bến cảng bỏ hoang cách đó khá xa. - Tốt nhất là ông ở gần tôi một chút. - Rất hân hạnh thưa tiểu thư!Con bé nháy mắt ra hiệu với Nguyên, nhưng đáp lại chỉ là một ánh nhìn lo lắng.
9 - An vẫn chưa về cơ à?- Nhớ rồi à?- Em ghen à?- Thế thì vinh dự cho tôi quá. Cho anh biết là bố tôi ghét nhất loại ăn cây táo rào cây sung. - Chỉ là anh thấy cô bé đó có vẻ đề phòng người khác hơi quá mức thôi.
10 - Con muốn quản lý Câu lạc bộ quyền anh. - Sau thái độ không cần thiết ở bữa tiệc, giờ lại muốn gì nữa đây?- Chẳng phải bố muốn con làm quen với công việc của gia đình mình sao?- Bố tiếp nhận nó không phải để con quấn lấy nó.
11 Nóng! Nóng quá đi mất! Nhiệt độ hôm nay chắc gần 40 độ C, thật là quá sức chịu đựng. Nó vào văn phòng lấy đồ sau một ngày nữa hành hạ Nguyên. Rèm cửa quên chưa đóng khiến cả căn phòng nhuộm màu đỏ rực của hoàng hôn.
12 Dạo này, nụ cười của Nguyên buồn lắm! Vốn trước đã ít nói, giờ còn lầm lì hơn với mọi người, cứ tập xong là về thẳng, chuyện trò cũng không nhiều. Mỗi khi chạm mặt, Nguyên quay đi chỗ khác trước cả nó.
13 Chiều hôm sau, Lucky không lên văn phòng mà phi thẳng một mạch vào phòng tập, thay đồ và đeo găng tay trước hàng đống con mắt ngạc nhiên của mọi người.
14 Cãi nhau với An không làm Lucky thay đổi quyết định, nhưng khiến nó phải suy nghĩ. Dù là vì lí do gì thì An cũng chẳng giống với con bé luôn miệng nói: “Hạnh phúc của mỗi người, dù tốt dù xấu, vẫn là thứ người khác không có quyền phê phán nhất”.
15 Tóc! Tóc! Tóc!Nó tỉnh lại trong tiếng nước nhỏ giọt ngoài cửa. Hình như trời vừa mưa. Ghét thật! Cứ nhằm lúc tâm trạng không tốt là xảy ra chuyện. Bị trói chặt trên ghế, con bé không thể di chuyển để quan sát được, mà thực ra nó cũng chẳng muốn cố gắng lúc này.
16 Con bé tới thăm Nguyên mỗi ngày sau đó. Nó vẫn tới câu lạc bộ rồi mới tới bệnh viện, hạn chế thời gian bên Nguyên càng nhiều càng tốt, không phải vì không muốn chăm sóc Nguyên, nhưng nhìn mặt Nguyên bây giờ thật khó, thậm chí nó còn không nhìn thẳng vào mắt Nguyên được.
17 - Anh để đồ ở đây. Sẽ có người mang đồ cho anh. - À… ừm… anh tự mang. - Sao vậy? – Con bé nhăn mặt nín cười trước vẻ lúng túng của Nguyên – Anh xuất thân là một công tử cơ mà? Tại sao lại ngạc nhiên vì những thứ này chứ?- Cũng lâu rồi không thấy vẻ hào nhoáng, mà nhà em hơn nhà anh nhiều.
18 - Tại sao… tự dưng… nói…- Sao tự dưng anh nói yêu em ấy hả?Con bé nức nở gật đầu. Nguyên nhếch một bên lông mày, cười nửa miệng:- Vì em không chịu thừa nhận, nên anh phải hét vào tai em vậy.
19 - Bà yếu lắm rồi, con về quê trước. Khi bố thu xếp được công việc, bố sẽ về sau. Nó, Nguyên cùng hai vệ sĩ nữa trở về quê nội. Con bé chống cằm nhìn cảnh vật lướt trên cửa sổ tàu điện, trầm ngâm.
20 Tiếng chuông điện thoại vang lên, một tên nghe máy. Vậy là dự đoán của Lucky đã đúng. Nhưng Nguyên làm gì mà có thể bắt Kimura thừa nhận nhanh tới vậy? Bắt thóp được tên cáo già đó chỉ có bố làm được, lươn lẹo như nó còn khó khăn, huống hồ một người thật thà như Nguyên.