1 Mùa đông, Tây Việt, Thái Hoà năm thứ hai mươi ba, phủ Xương Ấp Hầu. Trận tuyết đầu mùa vừa qua, trong không khí lạnh lẽo mang theo từng bông tuyết bay lất phất, mắt thấy trận bão tuyết thứ hai sắp đến.
2 Nếu có kiếp sau, những gì ta chịu trong kiếp này nhất định sẽ hoàn trả ngươi gấp trăm ngàn lần!!!Cơn ác mộng quấn quýt khiến Dịch Cẩn Ninh chợt bừng tỉnh mở to mắt, đáy lòng lạnh lẽo, nàng theo bản năng nhìn hai chân mình, vẫn còn đó.
3 Bước chân Dịch Cẩn Ninh dừng lại, nàng chậm rãi quay đầu cười ngọt ngào. “Về viện, y phục bị bẩn rồi!”Dịch Cẩn An trước mặt nàng vẫn giả nhân giả nghĩa giống như trước kia, nàng ta liếc nhìn vết nước trà trước ngực Dịch Cẩnh Ninh, giọng nói không hài lòng: “Muội muội, sao lại không cẩn thận như vậy? Nhanh thay y phục đi, phụ thân đang chờ chúng ta ở tiền thính đấy!”“Được, muội thay y phục xong sẽ ra ngay, tỷ tỷ chờ muội hay muốn đi trước?” Dịch Cẩn Ninh hơi rũ mắt che giấu ánh lửa khó có thể nhìn thấy.
4 Cả đoàn người cùng đi tới, nhị di nương thấy cháu gái nằm trên đất hôn mê bất tỉnh lập tức khóc thét: “Nhược Lan, ôi đứa nhỏ số khổ của dì, ngươi làm sao vậy? Đừng hù doạ dì, nếu ngươi xảy ra mệnh hệ gì ta phải ăn nói với nương ngươi như nào?” Thực ra, cùng lắm bà chỉ là dì của Chương Nhược Lan, không thân thiết lắm.
5 Mấy ngày nay nhị di nương đều ở trong phòng. Nếu không phải trên giường của bà ta đang yên đang lành tự nhiên có mấy con chuột chạy ra, thì là trong tủ quần áo có vài con chuột chết, bên trong hộp trang sức có gián, hộp phấn hương bỗng nhiên đổi màu.
6 Nhị di nương tự mình trở về viện, hung ác mắng Dịch Cẩn An một trận: “Con muốn phấn hương thì nói với nhị di nương là được, làm gì phải sai nha hoàn giở trò lén lén lút lút như vậy? Chắc chắn tí nữa tứ di nương và ngũ di nương sẽ thầm mắng con không được dạy bảo, mẹ con đã mất, con lại do ta nuôi dưỡng, là máu thịt của ta, chẳng lẽ ta có thể để con thiếu thốn?”Dịch Cẩn An bĩu môi, không nói gì, khi nhị di nương mắng chửi phê bình người khác nhất định không được cãi lại, đây là kinh nghiệm nàng ta đúc kết ra được qua nhiều năm, vì vậy chỉ không ngừng gật đầu dạ vâng.
7 Rạng sáng ngày hôm sau, đôi mắt Dịch Trường Hoa xuất hiện hai quầng thâm đen, sai người đến chùa Phổ Ninh mời pháp sư. Pháp sư thì chưa mời được mà ngoài cửa lại có tiếng người gào thét.
8 Ba ngày sau, Dịch Trường Hoa đích thân tới Phật đường. Phật đường vẫn là dáng vẻ trang trọng uy nghiêm, trước bức tượng Phật được lau chùi sáng bóng, đại phu nhân An Mộng Nhi nhắm mắt quỳ gối niệm kinh, chuyện đầu tiên bà phải làm hàng ngày là cầu phúc cho con trai.
9 Cùng đi theo còn có Dịch Hương Ngưng, nàng ta thấy Dịch Cẩn Ninh không thèm để ý đến các nàng liền châm biếm liên miệng: “Bây giờ người ta là bảo bối của đại phu nhân rồi, ngươi chỉ là người của chi thứ ba sao có thể được yêu chiều như nàng!”Dịch Lam Hân vỗ từ mông ngựa đến trên đùi, lại còn rước lấy giễu cợt vào người lập tức không vui, lạnh mặt nói: “Dịch Cẩn Ninh, đừng nghĩ rằng đại phu nhân yêu thương ngươi là ngươi có thể không biết trời đất.
10 Nàng ta bị lửa giận làm mụ mẫm đầu óc, nhất thời hoàn toàn dựa vào lửa giận nói hết tất cả mọi chuyện ra. Lại không biết rằng lão phu nhân kiêng kỵ nhất là chuyện này.
11 Tối hôm đó, Dịch Hương Ngưng lên cơn sốt cao, dù đã mời rất nhiều đại phu tới nhưng cơn sốt vẫn không thuyên giảm, Lưu thị vô cùng lo lắng. Dịch Cẩn Ninh lại an ổn vui đùa ầm ĩ với Tiểu Đào ở trong phòng, thỉnh thoảng còn thò đầu ra ngoài cửa nhìn.
12 Sáng sớm ngày hôm sau, nha hoàn nhị đẳng Tiểu Như vội vã vén rèm đi vào: “Không xong rồi, tiểu thư Hương Ngưng của chi thứ hai sốt cao, cả đêm không giảm, đầu óc cũng sắp bị cháy hỏng rồi.
13 “Lão gia, lão gia, tiểu thư Hương Ngưng đã tỉnh lại!” Nha hoàn thiếp thân Mạt Nhi của Dịch Hương Ngưng ngạc nhiên mừng rỡ chạy tới, mới vừa rồi ngự y kê đơn thuốc, nàng đút cho tiểu thư uống, đợi không đến một lúc tiểu thư đã tỉnh lại rồi, thật là cám ơn trời đất, Bồ Tát phù hộ.
14 Còn năm ngày nữa sẽ đến thưởng hà yến, mỗi phòng trong Trúc Uyển được đặt những khối băng lớn nhưng vẫn nóng nực khiến người ta cảm thấy thật bức bối, Dịch Cẩn Ninh ở mãi trong phòng thấy vô cùng buồn bực.
15 Trước thưởng hà yến một ngày, Dịch Cẩn Ninh thật sự không thể chịu được nữa liền mang theo Tiểu Đào xuất phủ. Dọc theo đường đi, Tiểu Đào như chú chim sẻ nhỏ líu ríu kìm chế sự vui mừng.
16 Dịch Cẩn Ninh thật không ngờ, mình khổ tâm một phen quả nhiên là uổng phí thời gian. Hôm nay Dịch Cẩn An không ra khỏi cửa, chỉ an phận ở trong phòng, tinh thần có chút hoảng hốt.
17 Thân thể nho nhỏ của Dịch Cẩn Uyển núp trong góc tường im lặng khóc thút thít, bóng lưng cô đơn như gồng lên cực lực kìm chế tiếng khóc. Nàng tự nói với mình không thể khóc, trong Tướng phủ này không có ai là người tốt cả, nàng khóc chỉ vô ích.
18 Tứ di nương hoàn toàn không ngờ tới, chỉ vì bản thân mất cây trâm yêu thích lại lôi kéo ra bao nhiêu phiền toái như vậy, không những tìm thấy cây trâm của mình trong phòng con gái, nàng còn bị hiềm nghi có dính dáng đến việc đẩy Dịch Cẩn Uyển vào trong hồ.
19 Dịch Trường Hoa vòng qua bàn đọc sách đi xuống, vẻ mặt từ ái: “Ninh Nhi, ngày mai là thưởng hà yến, con đã chuẩn bị ổn thoả hết chưa?”“Ninh Nhi chuẩn bị tốt rồi, phụ thân yên tâm, nữ nhi sẽ không làm ngài mất thể diện, cũng sẽ không làm Tướng phủ mất thể diện.
20 Trong buổi tiệc hôm đó, bốn chiếc xe ngựa của Tướng phủ đồng thời xuất phát từ cổng chính. Đại phu nhân và hai tỷ muội Dịch Cẩn An ngồi cùng một xe, chi thứ hai một xe, chi thứ ba một xe, xe còn lại là Tứ di nương và Dịch Cẩn Dung.