1 Mở đầu: Một thiếu niên chừng mười bảy, mười tám tuổi, mày rậm mắt to, giục ngựa phi nước đại. Khuôn mặt hắn nhìn như tục tằng bất tuân, lại không giấu được hơi thở tôn quý.
2 Chương 1 Mười năm sau “Không thổi, không thổi nữa!” Công Tôn Lẫm cau đôi mày rậm, sắc mặt rất xấu, đem cây tiêu ngọc bích vô giá ném về phía sạp dài cạnh cửa sổ.
3 Chương 2 “Hòa thân?” Mặt Công Tôn Vũ không còn chút máu, lặp lại lời Công Tôn Lẫm vừa mới nói cho nàng. “…… Ừ. ” Công Tôn Lẫm lắp bắp gật đầu. Nhìn nàng như chịu đả kích rất mạnh, làm cho hắn âm thầm run rẩy, cảm thấy như mình làm chuyện gì đó vô cùng sai trái, Rất có lỗi với nàng.
4 Chương 3: Có vào cửa tương tư của thiếp. Mới biết nỗi khổ của lòng tương tư. Tương tư đằng đẵng, ôi, tương tư đằng đẵng! ☆☆☆ ☆☆☆ ☆☆☆ Nửa năm sau Một cô nương gầy yếu tái nhợt khác thường, mặc một bộ quần áo bằng vải bố hơi lớn hơn nữa còn cũ kĩ gần như không nhìn ra màu cũ, ngồi trong sân nhỏ được vây bằng hàng rào, sưởi nắng, hóng gió.
5 Chương 4: Lý Hồng Đậu? Lý, Hồng, Đậu? Được lắm Lý Hồng Đậu! Vậy mà lại dám quên hắn, tàn nhẫn đùa giỡn hắn, Lý Hồng Đậu gì chứ! Công Tôn Lẫm đi qua đi lại trong phòng, cực kỳ cáu kỉnh như sư tử, nặng nề bước đi, cả người tức giận mà không biết phát tiết thế nào.
6 Chương 5: Hay đâu bể khổ tình trường, Thà xưa đừng gặp đừng thương nhớ người. . . . . . ☆☆☆ ☆☆☆ ☆☆☆ Sau ngày Tôn lão gia cố ý đá đổ thùng nước, hắn liền biến mất gần nửa tháng, không thấy xuất hiện.
7 Chương 6: Công Tôn Lẫm đoán nàng mất trí nhớ thì không chừng đã quên cách chơi cờ rồi. Bây giờ chơi cờ với nàng, có lẽ có thể thắng nàng. Quả nhiên, hắn đoán đúng rồi còn rất may mắn nữa.
8 Chương 7: Từ cái lần không kìm chế được ôm hôn nhau bị Hoàng thượng bắt được, Công Tôn Lẫm và Hồng Đậu rơi vào trạng thái căng thẳng một cách kỳ quái.
9 Chương 8: Công Tôn Lẫm và Hồng Đậu nằm trong phòng, mãi đến khi mặt trời lên cao vẫn không có người đến quấy rầy. Hồng Đậu im lặng nằm co lại trước ngực hắn.