1 …Chỉ là một tin nhắn. Từ một số điện thoại lạ hoắc. Cộc lốc. Đơn giản. Không rào đón. Như một cú đấm mạnh. Những ngón tay tôi run lên. Căn phòng như mở rộng.
2 “Để em kể cho anh nghe nhé, chỗ em ở cũng là ở trên đỉnh một ngọn đồi, mỗi khi tuyết xuống, mọi thứ đóng băng. Ngày hôm sau, bọn em chỉ việc lấy một tấm nilông đặt xuống đất, ngồi lên rồi cứ thế trượt xuống dưới dốc mà chẳng tốn công tẹo nào.
3 … … ”Thật ngốc xít, Anderea và Vân đều hỏi em rằng tại sao em không có bạn trai? Ngày hôm kia, khi cả hội đến Bruno chơi, em đã phải sang phòng Elena ngủ cùng để Vân được tự do.
4 Có khi chỉ là một bữa cơm đang nấu dở. Có khi chỉ là một tấm áo chưa may xong. Có khi chỉ là một lá thư đã viết mà chưa kịp gửi. Nhưng cũng có khi là sự tồn tại bình yên của cả một gia đình, một công ty, một đế chế… và một linh hồn khác.
5 những đêm cao nguyên của tôi và em cứ lần lượt trôi qua như thế…. Đà Lạt của tôi… Lang Biang của tôi… Những rừng thông già… Những giáo đường cổ… Những nẻo đường phố núi quanh co… Những con ốc len xào dừa nghi ngút khói ấm… Những ly kem dâu trắng đỏ ngọt ngào… Châu Phi của em… Những con trăn trắng cuộn tròn quanh những giấc mơ… Đại dương mịt mù sóng… Châu Âu mùa băng tan… Lá phong đỏ… Mèo hoang… Góc ba phần tư… Vỏ ốc… … Không thuốc lá.
6 . …- Anh cũng không biết thực sự là anh có biết yêu hay không nữa? Mỗi người phụ nữ đều có nét đáng yêu của họ. Có nhớ, có hẹn hò, có cả sự lãng mạn và cảm xúc, nhưng chỉ được giỏi lắm là vài tháng, rồi hết.
7 …Chỉ là một tin nhắn. Từ một số điện thoại lạ hoắc. Cộc lốc. Đơn giản. Không rào đón. Em ùa trở về với Lang Biang như một cơn gió đẩy mây mang mưa quay lại.
8 . ” Có quá nhiều lúc, ngồi phệt rã rời trên cát ẩm cạnh những ngôi làng tan hoang vì bão, hay nằm lao đao trên những con thuyền lênh đênh giữa biển, xung quanh là những con người khốn khổ cùng tận vì thiên tai, vì nội chiến… em tự hỏi con người đang kiếm tìm điều gì? Chỉ là sự bình yên.
9 - Đưa em ra giữa hồ bằng cánh tay anh đi… …Tôi bật cười. Quá đơn giản cho một chuyến phiêu lưu mà tính nguy hiểm hầu như không có. Cả tôi và em đều là những tay bơi cừ khôi.
10 Một con người bình thường, trong một đời sống ngắn ngủi có thể bao nhiêu lần thấy điều kỳ diệu? Mà thế nào là điều kỳ diệu mới được chứ? Trí tưởng tượng – bó hẹp trong những đầu óc hữu hạn – thường sùng kính những điều mà tầm mắt không nhìn thấy, đôi chân không đi tới, tư duy không vươn tới.
11 Chỉ là một tin nhắn. Từ một số điện thoại lạ hoắc. Cộc lốc. Đơn giản. Không rào đón. Như một cú đấm mạnh. Lần nào trở lại với Lang Biang, em cũng ùa về với tôi bằng một cách thức như vậy.
12 Đà Lạt ngày một lạnh, những cơn gió thổi veo vút lúc hoàng hôn không còn là những se sắt nhẹ nhàng luồn qua khe áo mà đã mang những ngọt sắc của những mũi kim li ti châm vào da thịt.