1 Thành phố C giữa trưa hè tháng tám, phố thương mại thưa thớt chìm trong ánh lửa mặt trời nóng bỏng, những người đang tản bộ trên đường đều nép vào các cửa hàng gần đó, lúc này chỉ còn từng tốp người tụm năm tụm ba bước dọc theo vỉa hè, cố gắng lẩn tránh cái nắng hè nóng như thiêu đốt.
2 Đọc xong tin nhắn, Cố Tiểu Khanh đứng bật dậy khỏi giường, cầm điện thoại nhét vào trong túi quần rồi đi ra cửa trước đổi giày. Ba mẹ cô đang vai kề vai ngồi trên sô pha xem tivi trong phòng khách, Cố Tiểu Khanh vừa mở cửa chính vừa lớn tiếng nói vọng vào: “Ba, mẹ, con ra ngoài một lát!” Cửa vừa khép, tiếng của ba cô từ trong khe cửa truyền ra: “Về sớm chút nha con.
3 Trong suốt những năm tháng Cố Tiểu Khanh học tập ở Nhất Trung, có một người không thể không nhắc đến, đó là người bạn ngồi cùng bàn với cô – Mã Nguyên Bưu – hay còn gọi là Mã Nguyên Hãn.
4 Cố Tiểu Khanh chạy đến tiệm internet gần nhà, trả năm tệ, ngồi vào một máy tính còn trống, mở trang Baidu rồi lập tức gõ vào hàng chữ “Tập đoàn Dụ Long”.
5 Sau lễ khai giảng, tân sinh viên bắt đầu trải qua thời kỳ huấn luyện quân sự rầm rộ. Dưới ánh nắng mặt trời chói chang gay gắt, sân trường mênh mông được bao phủ bởi màu xanh quân phục từ hàng ngàn chàng trai, cô gái đang nghiêm túc luyện tập những bước đi đều đặn, thẳng tắp.
6 Nếu hỏi Cố Tiểu Khanh công việc làm thêm gì khi học đại học khiến cô cảm thấy hãnh diện nhất, cô sẽ không ngần ngại trả lời: lái taxi. Nói thật, chuyện Cố Tiểu Khanh muốn lái taxi để trang trải tiền sinh hoạt, ông Cố trong lòng lấn cấn không ưng.
7 Lần đầu tiên Cố Tiểu Khanh cay đắng nhận ra cuộc sống quá tàn nhẫn và khắc nghiệt, nó luôn đào sẵn một cái hố để đẩy con người ta vào bước đường cùng.
8 Kể từ ngày đó, Cố Tiểu Khanh chính thức “bước ra đời”, trở thành con người mới của xã hội hiện đại. Cô làm việc trong một công ty be bé, cầm trong tay tấm danh thiếp in chức vụ “kiến trúc sư” hẳn hoi nhưng có thể tự suy ra thành “nhân viên chạy việc”.
9 Hai giờ sáng, Cố Tiểu Khanh lái chiếc Buick phóng như bay trên con đường thênh thang vắng lặng. Hôm nay cô mượn chiếc xe này của Trương Diệu Dương để đi công trường.
10 Rời khỏi bệnh viện, Cố Tiểu Khanh lái xe về nhà. Không khí buổi sớm đầu thu dịu nhẹ và trong lành. Cô hạ cửa kính, cơn gió giao mùa mát lạnh ùa vào vờn quanh khuôn mặt xoa dịu tinh thần mệt nhoài của cô.
11 Chấn thương không nghiêm trọng nên ngày hôm sau Trương Diệu Dương đi làm như thường lệ. Đương nhiên, việc anh xuất hiện với dải băng quấn trên đầu đã lôi kéo không ít ánh mắt hiếu kỳ.
12 Qua lễ Quốc Khánh*, Trương Diệu Dương tuyên bố chuyện công ty bị thu mua trước toàn thể nhân viên. Tin tức vừa truyền đi lập tức khuấy động cuồng phong bão táp.
13 Bẵng đi một thời gian dài kể từ buổi tối hôm đó, Cố Tiểu Khanh không gặp lại Âu Lâm Ngọc. Trương Diệu Dương và cô chịu trách nhiệm tham gia đấu thầu hạng mục công trình Khu công nghiệp Tô Châu.
14 Qua hôm sau đã bước vào kỳ nghỉ Tết Tây ba ngày của toàn công ty. Bốn giờ chiều, Cố Tiểu Khanh về thăm nhà mang theo quà mua tặng cho ba mẹ. Ba cô thích hút thuốc nên cô mua cho ba hai phong thuốc lá Trung Hoa*, còn mẹ mê làm đẹp nên quà của mẹ là bộ mỹ phẩm dưỡng da.
15 Nôn xong, Âu Lâm Ngọc trở mình tựa lưng vào tường, duỗi thẳng một chân, kiệt sức ngồi bệt xuống đất. Mái tóc rối loạn cùng sắc mặt tái nhợt đã khiến người đàn ông ngày thường vốn phong độ ngời ngời trở thành yếu ớt.
16 Bao nhiêu năm cùng Trương Diệu Dương xông pha trận mạc, chưa có cuộc chiến nào trên bàn rượu mà Cố Tiểu Khanh chưa từng kinh qua. Những ngày đầu bỡ ngỡ, cô nôn mửa đến mức cảm giác trời đất quay cuồng, thậm chí có khi mê man bất tỉnh.
17 Cứ mỗi giữa tháng Cố Tiểu Khanh sẽ đưa Âu Lâm Ngọc đến viện điều dưỡng của thành phố C. Tính đến nay, cô đã đưa anh đi hai lần. Lần nào cũng vậy, anh đều nán lại ở đó suốt buổi chiều.
18 Âu Lâm Ngọc đi thẳng một mạch ra khỏi quán bar. Cho đến giờ nỗi đau đó vẫn không ngừng hành hạ anh như một sự tra tấn triền miên và dai dẳng, hoặc giả mỗi người đàn ông đều lưu luyến tình mẫu tử.
19 Hoa diên vĩVề đến nhà, sau khi thay quần áo và thu dọn đồ đạc xong, Cố Tiểu Khanh vội vàng lái chiếc xe của Âu Lâm Ngọc đến nhà ông nội. Nhà ông nội và nhà Cố Tiểu Khanh đều ở cùng một khu chung cư.
20 Cố Tiểu Khanh vừa động đậy thì Âu Lâm Ngọc cũng tỉnh lại. Anh ngẩng đầu, nheo nheo đôi mắt nhập nhèm nhìn cho rõ khuôn mặt Cố Tiểu Khanh, xong lại ngã đầu nằm im lìm trên cánh tay cô.