21 Ngô Nhạc Thanh một tay kéo vali, tay còn lại nắm tay một cậu bé khoảng ba, bốn tuổi. Trong chiếc áo măng tô lông cừu đỏ tươi dài quá gối, mái tóc búi cao, gương mặt trang điểm tinh tế – hương vị nữ tính ngọt ngào toát ra từ cô ấy dễ làm say lòng người.
22 Sau khi vào nhà, Âu Lâm Ngọc im hơi lặng tiếng bước thẳng vào thư phòng để lại phía sau ánh mắt Cố Tiểu Khanh dõi theo bóng lưng anh. Tận đến lúc Cố Tiểu Khanh làm xong cơm tối gọi anh ra ăn, anh cũng chỉ ăn qua loa rồi lại quay về thư phòng.
23 Bữa tiệc diễn ra được một nửa thời gian thì Âu Lâm Tỷ ra ngoài. Cố Tiểu Khanh liền nhân cơ hội này len lén rời đi, trước khi đi cô nhờ Ngô Nhạc Thanh nhắn lại với Âu Lâm Tỷ cô có việc về trước.
24 Buổi tối hôm nay, Âu Lâm Tỷ đã kể lại liền mạch cho Cố Tiểu Khanh nghe câu chuyện của Ngô Nhạc Thanh. Đúng như cô từng nghĩ, cô ấy cũng nặng gánh nỗi niềm về một người xưa.
25 Khi Âu Lâm Ngọc đến bệnh viện Trung tâm Thành phố, Ngô Nhạc Thanh đã được đưa vào phòng giải phẫu. Cả y tá trưởng lẫn bác sĩ chính đều tập trung trên bàn mổ, không ai có thể nói cho anh biết tình trạng thật sự của cô.
26 Tám năm sau, Mã Nguyên Bưu đã gặp lại Cố Tiểu Khanh ngay trong lúc cô thảm hại như vậy. Mã Nguyên Bưu của hôm nay không còn là cậu thiếu niên gầy còm, nhỏ choắt thuở nào; dù không thể dùng những từ ngữ như đẹp trai anh tuấn hay phong độ phóng khoáng để hình dung, nhưng đường nét ngay thẳng chính trực trên gương mặt và tác phong nhã nhặn lịch sự nói lên rằng, đây là chàng trai trẻ đầy triển vọng.
27 Sau khi bà Cố đi rồi, Cố Tiểu Khanh ngồi trở lại vào chiếc ghế bà vừa ngồi, đôi vai thoáng chốc rũ rượi. Trên giường bệnh, ba cô đang chìm sâu trong giấc ngủ bị đè nặng bởi tác dụng còn sót lại của thuốc gây mê, sắc môi ông xám trắng tái nhợt vì mất quá nhiều máu.
28 Cố Tiểu Khanh ủ rũ đứng ở cửa phòng bệnh, băn khoăn không biết lát nữa đây nên giới thiệu Âu Lâm Ngọc với ba như thế nào mới phải. Bảo anh là sếp của mình được không? Hay cứ nói anh là bạn mình cho đơn giản? Khi cô còn đang loay hoay giữa mớ bòng bong, Âu Lâm Ngọc đã xuất hiện ở cuối hành lang.
29 Đứng thẳng lưng, lau vội nước mắt ướt đôi gò má, cô gượng cười: “Cậu đến rồi hả. ”Mã Nguyên Bưu cười hiền lành: “Ừm, tớ định vào đây từ hai hôm trước đó chứ, ngặt nỗi bận nhiều việc quá.
30 Lần đầu tiên Cố Tiểu Khanh lên đến tầng bốn của Ngân Sắc Đế Quốc. Cửa thang máy mở ra, trước mắt cô là không gian trầm lắng với hai màu đen trắng đối lập hòa quyện vào nhau như an ủi những cõi lòng đang nổi sóng.
31 Cô lặng thinh đứng nép sang bên nhường lối để Âu Lâm Tỷ vào nhà. Toàn bộ hành lý của anh đều ướt mềm vì mưa, chỗ cô lại không có quần áo để anh thay, hết cách, cô đành đưa anh mặc quần thể dục của mình.
32 Hôm ấy quay lại chỗ ngồi, Cố Tiểu Khanh khó khăn lắm mới nuốt trôi bữa cơm sặc mùi thuốc súng đó. Khi màn ăn uống căng thẳng vừa kết thúc, cô vội vàng chào tạm biệt Mã Nguyên Bưu, anh cũng lịch sự chào lại cô và Âu Lâm Tỷ rồi lên đường trở về khách sạn.
33 Nếu như vào một ngày giữa tháng mười hai, không đột ngột nhận được ‘Thư triệu hồi khẩn cấp’ với mệnh lệnh ‘Quay về thành phố C ngay lập tức’, thì có lẽ một tháng sau khi Lý Triết sinh em bé, Cố Tiểu Khanh sẽ vẫn tiếp tục sống những ngày yên ổn ở Hải Nam.
34 Cố Tiểu Khanh yên vị dưới đất, làm việc nghiêm túc và chăm chỉ. Quá trưa, văn phòng vắng lặng, không còn khách khứa lui tới, mà người ngồi ở bàn làm việc phía sau cô cũng không tạo ra bất cứ tiếng động nào.
35 Cố Tiểu Khanh phút chốc ngạt thở trong vòng ôm cứng cáp của anh. Anh giấu mặt vào cổ áo cô, giọng nói đượm buồn: “Tôi nhớ em. ”Cô vòng tay ra trước ôm lấy khoảng không sau bờ lưng anh, đã có lúc cô muốn ôm anh, nhưng sau những lưỡng lự, cuối cùng cô vẫn chậm rãi thu tay lại và gói ghém nỗi thương xót vào lòng.
36 Có lẽ, cả đời Âu Lâm Ngọc chưa bao giờ cảm thấy kinh hoảng như lúc này. Anh thông minh tài giỏi, anh có khả năng nắm bắt rất nhanh thái độ của người khác đối với mình, nhưng trên hết, anh là người đàn ông sống với dòng máu lạnh chảy trong huyết quản.
37 Cố Tiểu Khanh xuất viện nửa tháng sau đó. Trong khoảng thời gian nằm viện, cô ăn đúng bữa, ngủ đủ giấc, ngoan ngoãn dưỡng thương, không làm gì khiến người khác khó chịu.
38 Cố Tiểu Khanh chết sững tại chỗ, nghẹn ngào không nói nên lời. Nhịp thở ở đầu bên kia điện thoại càng lúc càng vội vã. Cuối cùng, khi cô vừa mở miệng định nói chuyện thì bỗng từ trong điện thoại phát ra một tiếng vang rất lớn, và rồi đường dây bị ngắt chỉ trong tích tắc.
39 “Tiểu Khanh. ”Anh cười nhìn cô, ánh mắt thanh thản đến lạ, giống như vừa trở về nhà sau chặng đường dài xa xôi. “Hóa ra em ở đây. ”Dưới màu nắng hạ rực vàng cháy bỏng, cô nghiêng đầu nhìn anh, nước mắt dâng tràn rèm mi: “Anh…đến rồi.
40 Âu Lâm Ngọc nắm tay Cố Tiểu Khanh kéo vào phòng, đóng cánh cửa phía sau rồi cúi đầu nhìn cô: “Em giúp anh tắm nhé. ” Cách anh nói rất nghiêm chỉnh đứng đắn, chẳng hề che giấu ý định gì mờ ám bên trong.