1 Ngự thư phòng. Hoàng thượng ném đống tấu sớ trên tay xuống đất, hướng về phía Đổng Khanh mặc một bộ quan phục màu xanh lam, bực tức nói: "Ái khanh, Đậu thừa tướng góp nhặt không ít chứng cớ bất lợi với ngươi, cứ nói rằng Đổng gia thường xuyên lung lạc triều thần, kết đảng kết phái, mưu lợi riêng làm rối kỉ cương.
2 Lưu Lăng quan sát nàng thật lâu, thần sắc thâm trầm khó dò, cuối cùng cũng là cười như không cười phân phó, nói: "Đổng Khanh, theo trẫm đi giám định nữ nhân, trẫm cũng muốn nhìn một chút ánh mắt lựa chọn nữ nhân của ngươi sắc bén như thế nào!"Đổng Khanh nghe xong, sắc mặt nhất thời trầm xuống.
3 Trung thần muốn đạt tới mục đích, tóm tắt sơ qua chia làm hai loại phương thức biểu diễn: mềm mỏng và cứng rắn. Mềm mỏng đó là khóe mắt chứa lệ, than thở khóc lóc, rên rỉ khóc rống, trong miệng khóc kêu gào tổ tiên tiên hoàng, đấm ngực dậm chân, vô cùng đau đớn, thương xót nhớ tiếc, bộ dáng muốn sống muốn chết, tình cảm cực kỳ bi thương, cực kỳ bi ai, tốt nhất có thể khóc đến núi lở đất sụp, kinh thiên động địa, cực kỳ bi thảm, trời đất cơ hồ vì thế mà cùng bi thương.
4 "Vệ tướng quân, Thái hậu đang chờ ngài đấy, người cứ luôn hỏi sao ngài còn chưa tới, trong lòng sốt ruột, còn đặc biệt sai nô ti đến xem xét nữa!" - Tiểu An Tử đột nhiên xuất hiện ở phía sau tường hoa, cười nói.
5 Nếu như mở miệng nói không biết tiên đế suy nghĩ cái gì, chứng tỏ là nàng làm kiêu; còn như hào phóng thừa nhận, vậy nói rõ rằng nàng còn quyến luyến hậu vị, chỉ sợ sẽ khơi ra việc phiền phức vô cùng.
6 Ở trong phòng khách, Đậu Nguyên Nguyên cúi người vái chào, dung nhan xinh đẹp mềm mại trước sau luôn hàm chứa nét tươi cười, nói: "Nguyên Nguyên bái kiến Đổng tỷ tỷ !"Vẫn mặc một thân quan phục xanh lam, Đổng Khanh liếc mắt lườm mỹ nhân yểu điệu một cái, nâng nâng tay nói: "Đổng Khanh đã thừa kế nghiệp cha làm quan trong triều, đã không còn là tiểu thư khuê tú nữa, Đậu tiểu thư vẫn nên gọi Đổng mỗ là Đổng đại nhân đi, không biết cô hôm nay đến bái phỏng có chuyện gì quan trọng ?"Đậu Nguyên Nguyên vừa nhấc bàn tay ngọc, nha hoàn Bảo Châu của cô ta lập tức đưa lên một cái giỏ điểm tâm.
7 Lưu Lăng tự nhiên phóng khoáng, nhẹ lay động chiếc quạt xếp, vung tay áo lên, cười nhẹ nhàng đi theo bà chủ lên lầu. Đổng Khanh ở phía sau túm tay áo của Tiểu An Tử, thấp giọng hỏi: "Ngươi đã tới đây rồi ?""Một thái giám quang lâm kỹ viện có biết bao nhiêu là chua xót hả ?" - Nghĩ đến mình chỉ có thể nhìn lại không thể chơi gái, Tiểu An Tử ẩn chứa nước mắt, mong mỏi nhìn cả phòng ‘Yến gầy Hoàn mập’, ngửi mùi son phấn thơm trong không khí mà thỏa mãn.
8 Bà chủ ôm bụng cười, nói: "Vị tiểu ca này thật thú vị, hoàng thượng bị cưỡng gian ư? Phải chăng là Hoàng thượng nắm chặt quần áo, khóe mắt hàm chứa giọt lệ, cắn răng, kêu gào nói: nàng đừng tới đây! Nàng còn tới nữa, lão tử sẽ nhảy xuống ao, chết cho nàng xem !"Bà chủ diễn tấu vô cùng buồn cười, khiến ọi người cười phá lên.
9 Sắc mặt Đổng Khanh nhất thời âm trầm xuống, nàng đến tột cùng là bị sao vậy ? Tại sao lại cực kỳ bài xích đối với mùi vị bánh nướng ? Thậm chí cảm thấy tinh thần hoảng hốt? Nổi cơn thịnh nộ bùng lên?Tiểu An Tử nói tiếp: "Vậy là đã mở đường rồi, chúng ta cũng đi mau đi !"Hai người liền nhanh chóng lên xe ngựa, từ từ rời đi.
10 Đổng Khanh chậm rãi mở hai mắt ra, nhỏm dậy ngồi ở trên giường một lúc mà cảm thấy tim đập mạnh, trong đầu óc đều là một mảnh hỗn độn, cảm giác thật giống như một giấc chiêm bao không thành thật, ngước mắt nhìn lên bầu trời ngoài cửa sổ, ánh nắng tươi sáng, trên nhánh cây có hai con chim nhỏ đang đậu, không ngừng hót lên.
11 Hồng Ngọc xì một tiếng, nói: "Không có quy củ! Dì Triệu đã căn dặn, tiểu thư sắp lập gia đình, không thể gọi là thiếu gia nữa rồi, phải phân biệt người cần tiếp đón ở phòng khách chứ, đó cũng đâu phải là khách, là cô gia đấy, thánh chỉ ban hôn vẫn còn nóng lắm, sao nhanh vậy đã quên hả! Hãy nghênh tiếp cô gia vào phòng trong, cẩn thận hầu hạ đi !"Tiểu Thúy đáp một tiếng, rất nhanh rời đi.
12 Lưu Lăng mặc một thân áo bào dài gọn nhẹ, khẽ lay động chiếc quạt gấp, từ lúc bước vào hoa viên trong Đổng phủ, hai tròng mắt xẹt qua cái ao nở đầy hoa sen, một vẻ mặt nhàn nhã thong dong cười nói: "Tiểu An Tử, ngươi nhìn hoa sen trong ao này của Đổng phủ có phải được nuôi dưỡng còn đẹp hơn so với trong cung hay không !?"Đang ở phía trước dẫn đường, Tiểu An Tử quay đầu lại cười nói: "Lần trước hoàng thượng cũng nói như vậy, hoa sen trong ao này chính là được nhổ trồng từ trong cung mang tới, đây cũng là chủng loại đặc biệt được vun trồng trong cung, một năm bốn mùa luôn nở, nếu không mùa này ở đâu ra có hoa sen ạ.
13 Lưu Lăng nghe thấy tên của mình ở trên bức họa, lập tức nhìn lên chỗ lạc khoản(1), chỉ thấy phía trên dùng lối viết thảo thoải mái, viết: >"Là lạc khoản của trẫm! Đây là trẫm tự tay viết lên bức tranh của mình ? Uyển Nhi ư ?" -Lưu Lăng biến sắc, ánh mắt dừng lại tại người trong bức họa, thẫn thờ phát ngốc hồi lâu Hắn đã vẽ bức mỹ nhân đồ này khi nào ? Cách vẽ tỉ mỉ này, thủ pháp này, rõ ràng là cách vẽ của chính hắn.
14 Đổng Khanh nghe xong, mãnh liệt kinh sợ: "Hoàng thượng dự tính mặc thường phục đi vi tuần ?""Vốn là đến Đổng phủ gặp cô cũng là vì chuyện này, gần đây hoàng thượng có đọc quyển >, cảm thấy thật tò mò đối với những địa phương bên ngoài kinh thành, rất muốn đi thăm quan một chuyến.
15 Trong từ đường nhà họ Đổng, hương khói lượn lờ, Đổng Khanh ở trước linh vị của lão cha Đổng lão Tư Mã, cung kính thắp hương. Từ khi thừa kế nghiệp cha tới nay, nàng vẫn luôn cẩn tuân lệnh cha, tận trí tận trung, thần phục triều đình, hơn nữa thủ hộ một nhà họ Đổng.
16 Tiểu An Tử nghe xong, vội vội vàng vàng nói: "Hoàng thượng ơi, ngài có điều không biết, cái gọi là đồng tính cũng có thể hoan ái, đám đồng tính sẽ không lôi kéo nhau cùng đi chơi gái, nam nhân cùng nam nhân hưởng thụ tình dục, từ trước đến giờ đều làm từ phía sau, không cần cùng đi tìm nữ nhân để giải quyết đâu !""Từ phía sau ?" - Lưu Lăng hơi có vẻ giật mình.
17 Trong phòng khách, hương thức ăn tràn ngập, chén quang (1) liên tục tiếp bồi, Lưu Lăng cười uống rượu, bên cạnh hắn là hai vị cô nương hình dáng rất giống chị em xuất ra toàn bộ kỹ xảo của bản thân, đang liều chết cọ xát trên người hắn, thế nhưng hắn lại lộ ra một bộ dáng hơi thở bình ổn thần thái điềm tĩnh chết tiệt, ngay cả bàn tay heo sàm sỡ (2) cũng không vươn ra, ngược lại cười nói:die»ndٿanl«equ»yd«on "Con gái dân gian quả thật nhiệt tình như lửa a, các cô nương, hầu hạ Bản công tử dùng bữa là được rồi, đừng tiếp tục cọ nữa!"(1)chén quang là loại chén cổ thường làm bằng sừng trâu.
18 Lưu Lăng nhìn Tiểu An Tử, ánh mắt bối rối, nhăn nhó hồi lâu, cuối cùng rốt cục nói giọng khàn khàn: "Trẫm, trẫm. ๖ۣۜDi-ễnđà-n๖ۣۜLêQu-ýĐô-n. . cứng rồi!""Cứng rồi ?" - Tiểu An Tử đầu tiên là sửng sốt, rồi lập tức cũng phục hồi được tinh thần.
19 Lưu Lăng trong lòng nhất thời cảm thấy bối rối, bị kinh hoảng đến mức lập tức buông lỏng tay ra, thấp thỏm không yên nhanh chóng dời đi ánh mắt, không dám đối mặt với nàng, rồi lại phản ứng cực nhanh ho nhẹ mấy tiếng, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, nói: "Khụ khụ.
20 Tú bà nghe được lời ấy, lại hiểu sai ý, nam nhân tới thanh lâu chơi gái tất nhiên sẽ được an bài gian phòng khác để thuận tiện dễ dàng làm việc. Bà ta híp đôi mắt ti hí, cười nói hì hì: "Công tử à, nói thế là sai rồi đấy, tối hôm qua, các cô nương đã ân cần muốn hầu hạ công tử gia ngài đấy thôi, nhưng còn ngài, lại cứ ôm một vị công tử gia khác không tha, bắt ép ‘hắn’ phải hầu hạ ngài, còn cưỡng chế cho các cô nương dời đi !" - Nói xong, bà ta lại mở lớn hai con mắt hẹp dài, vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Đại gia à, nếu như ngài thích nam nhân, thì nói sớm đi, Di Hồng Viện của ta lấy khách làm chủ, bất luận là khách nhân mê cái gì, ở Di Hồng Viện đều có thể đạt được cực lạc hưởng thụ như bậc thần tiên, ma ma nuôi nhiều nam tử đẹp đẽ đặc biệt chờ hầu hạ loại khách nhân có ham thích hiếm thấy như ngài đấy, mỗi người đều sắc nước hương trời, tuyệt đối là cực phẩm trong các mỹ nam, cũng không kém chút nào so với người nam nhân mà ngài mang đến nha!"Nghe vậy, Lưu Lăng suýt nữa phun ra một ngụm trà, thì ra là hắn chủ động ôm Đổng Khanh vào giường, nghĩ tới mình có ham muốn đối với Đổng Khanh, nhớ tới tình cảnh không tự kìm hãm được lúc sáng sớm, Hậu Đình Hoa ở phía sau phảng phất lại bắt đầu mơ hồ đau lên.