121
Editor: Thơ Thơ
Thẩm Mộ Thu nhướng mi với Lưu Ký, cười nói: "Nhìn xem, không phải hoàng thượng vội vàng tới cứu nàng sao?"
"Hoàng thượng sao?" Lâm Dương nhi vẫn không yên tâm, lo lắng cho mình một đi
không trở lại, nàng cắn răng hỏi "Xin công công nói rõ, là hoàng thượng
triệu kiến, hay là Thái hậu triệu kiến? vì sao Hoàng thượng triệu kiến
Dương nhi?"
Tiểu An Tử cau mày, qua loa tắc trách nói: "Đúng là
hoàng thượng triệu kiến, vì sao triệu kiến, đợi khi cô nương diện thánh
hỏi hoàng thượng đi, ta là một Tiểu Nội thị làm sao có thể hiểu hoàng
thượng vì sao đột nhiên muốn triệu kiến Lâm cô nương đây?" thotho_
Từ nhỏ hầu hạ ở bên người, hắn coi như hiểu biết một chút tính tình của
hoàng thượng, coi như trong lòng hắn nắm chắc, tuyệt đối cũng sẽ không
nói cho nàng.
122 Editor: Thơ Thơ
Dứt lời, trực tiếp đứng dậy, đang định lui ra, ra ngoài thành. Đột nhiên, lại thấy Lưu Lăng vỗ mạnh lên bàn, cả giận nói: "Càn rỡ! Trẫm cho phép ngươi lui xuống khi nào? mấy ngày nay không được trẫm cho phép, không được rời khỏi tầm mắt trẫm! Trẫm, không cho!"
Tim Đổng Khanh không khỏi đập mạnh và loạn nhịp một hồi.
123
Dứt lời, trực tiếp đứng dậy, đang định lui ra, ra ngoài thành. Đột
nhiên, lại thấy Lưu Lăng vỗ mạnh lên bàn, cả giận nói: "Càn rỡ! Trẫm cho phép ngươi lui xuống khi nào? mấy ngày nay không được trẫm cho phép,
không được rời khỏi tầm mắt trẫm! Trẫm, không cho!"
Tim Đổng
Khanh không khỏi đập mạnh và loạn nhịp một hồi.