Buông Gian Thần Của Trẫm Ra Chương 100: Chương 99
Chương trước: Chương 99: Chương 98
Editor: Thơ Thơ
Dứt lời, trực tiếp đứng dậy, đang định lui ra, ra ngoài thành. Đột nhiên, lại thấy Lưu Lăng vỗ mạnh lên bàn, cả giận nói: "Càn rỡ! Trẫm cho phép ngươi lui xuống khi nào? mấy ngày nay không được trẫm cho phép, không được rời khỏi tầm mắt trẫm! Trẫm, không cho!"
Tim Đổng Khanh không khỏi đập mạnh và loạn nhịp một hồi. . . . . . . . . Giờ phút này, gương mặt tuấn mỹ của hoàng thượng tức giận quá độ, thái độ quá mức bất thường, rõ ràng hắn đã biết được chuyện Thái hậu lệnh nàng hôm nay ra khỏi thành thành hôn cùng Vệ Sùng Văn.
Cho nên Tiểu An Tử mới có thể vội vàng chạy tới ngăn nàng lại.
Hoàng thượng, đến tột cùng là biết được chuyện này từ đâu?
Thái hậu tuyệt đối không thể nào để cho hoàng thượng biết, khẳng định sẽ giấu, Đậu Nguyên Nguyên hiển nhiên cũng cảm kích, cho nên mới phải mạo hiểm lợi dụng không biết chuyện Ninh Vương đến bức nàng nhanh chóng ra khỏi thành, nàng ta ước gì nàng lập tức gả cho người khác, tuyệt đối không thể nào để hoàng thượng biết được chuyện này.
Anh vương hiển nhiên cũng không rõ, cho nên mới vô ý chọc cho hoàng thượng giận dữ, còn hất miếng ngọc trong tay của hắn.
Như vậy đến tột cùng là ai biết được mật chỉ của Thái hậu, còn cố ý tiết lộ để hoàng thượng biết?
Lúc này, Đậu Nguyên Nguyên vội vàng nói: "bẩm Hoàng thượng, Vệ tướng quân đóng quân bên ngoài vương thành, hành động lần này rất là khiêu khích, vì để tránh khơi dậy chiến tranh, Thái hậu đặc biệt sai Đổng Tư Mã đi trước nhắn nhủ ý chỉ, khiến Vệ tướng quân rút quân trở về đế đô, chuyện này không trì hoãn được nữa, xin hoàng thượng lấy đại cục làm trọng."
Lưu Lăng phất tay áo nói: "Không phải lệnh Vệ Sùng Văn rút quân sao? Vậy có gì khó? Trẫm lập tức hạ một khẩu dụ để cho hắn rút quân hồi doanh là được."
Lưu Ký lạnh lùng nói: "Đổng Khanh là Đại Tư Mã triều ta, trông coi quan võ, để nàng tới gặp Vệ tướng quân truyền đạt ý chỉ của hoàng thượng rất thích hợp." Hắn theo sát không rời, rõ ràng là nổi giận thật, cố ý đối nghịch với hoàng thượng.
Lưu Lăng híp mắt suy nghĩ, ánh mắt như muốn sắc lại ngay tức khắc, đôi mắt hắn sắc bén nhìn chằm chằm Ninh Vương cố ý đối nghịch cùng hắn. Lạnh lùng nói: "Trẫm xuôi Giang Nam nhiều ngày, không có cơ hội xuất ngoại thị sát phong thổ và dân tình nước ta, hôm nay trời trong nắng ấm, khí hậu tương đối tốt, thích hợp đi ra khỏi thành một chuyến, trẫm quyết định mang theo Đổng Tư Mã tự mình ra ngoài thành, khẩu dụ ra lệnh Vệ Sùng Văn rút quân, do trẫm tự mình đến hạ thôi."
Lưu Ký trầm mặt, không nhanh không chậm chắp tay thi lễ nói: "Tiểu vương thân là chủ nơi này, liên hệ tới an nguy hoàng thượng. Hoàng thượng đi tuần, Lưu Ký nhất định tự mình cầm kiếm hộ giá bên cạnh."
Mặc dù không có thái độ rõ ràng, thế nhưng hắn lại nhìn ra rất rõ ràng. Giữa Hoàng thượng và Ninh Vương, nhiều lần vì Đổng Khanh mà giương cung bạt kiếm, ai cũng không chịu nhường một bước, hai tên nam nhân này có quyền thế nhất, lại có thể cùng giành giật một nữ nhân. Hơn nữa còn là Đại Tư Mã đương triều, tình huống đâu chỉ có mâu thuẫn mà còn phức tạp. Chỉ cần có nữ nhân Đổng Khanh ở giữa bọn họ, hoàng thượng và Ninh Vương vĩnh viễn sẽ có khói lửa tràn ngập, chiến hỏa hết sức căng thẳng, Lưu Hâm xem thời cơ không thể mất, lập tức nói: "Hoàng huynh lên đường. Thần Đệ sao dám lười biếng, xin hoàng huynh cho phép Thần Đệ theo xe hầu giá đi."
Anh vương quá mức ân cần, thực không giống như hắn ngày thường buông thả. Lúc này rốt cuộc Đậu Nguyên Nguyên nổi lên lòng phòng bị, nhìn lom lom huynh đệ gia tộc, mở miệng nói: "Lưu Hâm, ngươi đi theo xem náo nhiệt gì vậy?"
Lưu Hâm cười nói: "Hầu hạ hoàng huynh, tận hết chức trách Thần Đệ. Có thể là náo nhiệt gì?"
Đổng Khanh trầm thấp trong chốc lát, bệnh hoàng thượng chưa lành. Dùng thuốc Kim Thạch để nhìn bề ngoài hắn không việc gì, cũng là vô cùng thương tổn nguyên khí, ra ngoài mệt nhọc, chỉ sợ sẽ khiến cho bệnh tình nặng lên, Thái hậu đã tự mình đến Phủ Ninh Vương, bà không biết long thể hoàng thượng không khỏe, không tới hai ngày, nhất định sẽ yêu cầu hoàng thượng lên đường trở về đế đô, đường còn dài, thân thể hoàng thượng có thể chịu nổi hành trình trở về mệt nhọc hay không, vẫn chưa xác định, hiện tại quan trọng nhất là bảo đảm hắn nghỉ ngơi, có thể điều dưỡng một ngày tốt một ngày, huống chi Ninh Vương không biết chuyện gì xảy ra, lại rõ ràng trên cơ hoàng thượng, Anh vương cố ý đi theo, không thể thiếu khích bác sanh sự. . . . . . .
Trải qua một phen cân nhắc, nàng tiến lên phía trước nói: "Hoàng thượng, hãy để cho vi thần đi một mình, thần đơn giản kị binh nhẹ, đi nhanh về nhanh, ước chừng trước bữa tối, liền có thể chạy về phục mệnh."
Nàng đặc biệt nhấn mạnh đi nhanh về nhanh, cũng bảo đảm trở lại trước bữa tối.
Lưu Lăng đưa ánh mắt kiên định nhìn trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bình tĩnh ngưng mắt nhìn nàng, nhíu mày. . . . . . . Hồi lâu, rốt cuộc thở dài một cái: "Thôi, ngươi đi nhanh về nhanh đi."
Hắn không thể không nhượng bộ, hắn thật hiểu rõ, sự lo lắng của nàng không phải là không có đạo lý, thân thể hắn tạm thời còn không chịu nổi giày vò, độc trong người chưa thanh lọc hết, hơn nữa thuốc Kim Thạch gây tổn thương, giờ phút này, hắn cũng cầm không nổi kiếm.
Hiển nhiên Ninh Vương cố ý, cộng thêm Anh vương cố ý khích bác, thân thể hắn như thế, nếu tự mình ra khỏi thành, tuyệt không phải là một ý kiến hay.
Trở về trước đêm, thời gian gấp rút như thế, nàng không thể nào có cơ hội thành thân với Vệ Sùng Văn.
Ngay sau đó hắn lại phân phó nói: "Bữa tối trở lại phục mệnh, trẫm chuẩn bị sẵn bữa tối chờ ngươi!"
"Vi thần, tuân chỉ."Đổng Khanh nói.
Lúc này, Lưu Hâm lại tiến lên thở dài, chủ động chờ lệnh nói: "Nếu hoàng huynh không yên lòng Đổng Tư Mã độc hành, xin hoàng huynh
