1 “Hiên Hiên, đói chết tôi rồi, hôm nay có món gì ngon không a?” Tư Đồ Minh Nhan sau khi nhìn theo Nhâm Hạo — người đương nhiệm theo đuổi rời đi, tựa như đầu tàu một đường đánh thẳng về phía trước chạy vội vào nhà, hoàn toàn không có bộ dáng thục nữ vừa rồi, “Phanh” đạp tung cửa, vừa vào cửa đầu tiên là kêu đói.
2 Tư Đồ Minh Nhan trở về phòng tắm nước ấm, thay quần áo mặc ở nhà, lúc cô trở ra thì Minh Hiên đã nấu xong món cháo hải sản nóng hổi, đặt sẵn trên bàn.
3 Còn nhớ trước đây hắn ở trường học cũng là một bộ dạng xa cách như thế này. Trường học quý tộc, toàn cậu ấm cô chiêu, có mấy đứa nhỏ đến bắt chuyện với hắn, hắn lại không để ý tới người ta khiến người ta nghĩ hắn muốn làm ra vẻ khốc.
4 Tư Đồ Minh Nhan ăn xong bữa khuya, thu dọn phòng bếp một chút, cảm thấy hình như Hiên Hiên có chút tức giận, quyết định đi dỗ hắn, thuận tiện hỏi thăm xem hắn thích mẫu con gái thế nào, biết được tiêu chuẩn của hắn sẽ dễ giới thiệu hơn a.
5 Ngày hôm sau Minh Hiên đi đến trường từ sáng sớm, bữa sáng được hắn đặt sẵn trên bàn, còn cẩn thận đậy kín lại, sợ lúc người nào đó tỉnh lại, thức ăn sẽ nguội mất.
6 Lúc ấy tâm tình tốt sao? Câu nói kia chứng minh bây giờ tâm tình không tốt nga! Khóe mắt Phương Thần Ngạo run rẩy, tên nhóc kia trừ hắn làm nơi trút giận ra thì chắc chắn tám phần là chị Minh Nhan làm gì chọc tới tên nhóc này rồi.
7 Nhìn những tòa nhà cùng cây cối xung quanh thì hẳn là cô đã đi nhầm đến trung tâm thành phố rồi, tại sao lại xui xẻo như vậy a, thực là… bây giờ cả phương hướng cũng muốn trêu tức mình, cô đành phải quay đầu đi ngược lại đường cũ.
8 Hai đứa trẻ đang ăn thì chợt nghe một tiếng ‘phanh’ từ bên ngoài, sau đó là tiếng ‘phanh’ đóng cửa, tiếp theo là tiếng gào khóc của một phụ nữ vọng vào.
9 “Cho nên mình cứu nó một mạng, nó cũng đã cứu mình một mạng. So với chị em ruột, chúng tôi còn thân hơn nha. Hiện tại mình có nghĩa vụ giới thiệu cho Hiên Hiên một người bạn gái a.
10 “Cho nên cô liền tự làm chủ mà giới thiệu bạn gái cho tôi sao. ” Minh Hiên tự động nói tiếp lời cô còn chưa nói xong. Minh Nhan cẩn thận nhìn sắc mặt hắn, không thể nhận ra lắm mà gật đầu.
11 Gõ cả nửa ngày mà vẫn không có người mở cửa, cô đành phải đứng ở ngoài khuyên hắn. “Hiên Hiên a, đừng giận chị mà, ra ăn chút đi, cậu mà đói bụng là chị đau lòng lắm nha.
12 Lúc ăn cơm cô làm bộ không đói bụng nên ăn rất ít, Nhâm Hạo cũng không quá để ý, dù sao hơn phân nửa những cô gái trẻ đều ăn rất ít. Ăn cơm xong Nhâm Hạo lái xe đưa cô về, nhưng lúc Minh Nhan thắt dây an toàn, bởi vì quá mờ, cho nên cô nhất thời không thể đụng đến cái khóa để chốt lại dây.
13 “Minh Nhan a, hai ngày trước em nói có bộ phim rất muốn xem. Vừa lúc tối nay anh rảnh, chúng ta đi xem phim nha?” Nhâm Hạo một bên xem báo cáo trong tay, một bên gọi điện thoại cho bạn gái của hắn, vừa nghĩ đến bộ dáng đáng yêu của cô, khóe miệng nhịn không được cũng khẽ cong lên.
14 Cô nhịn không được kéo người hắn thấp xuống, ở trên mặt hắn in lại một cái hôn thật kêu, còn ác ý đùa giỡn. “Hiên Hiên thật đẹp trai nga. Cướp lấy về làm áp trại tướng công của tôi rất tốt.
15 Cơm nước xong xuôi, Minh Nhan liền cùng Minh Hiên rửa chén, hắn cũng chả dám trông cậy cô giúp hắn làm gì, chỉ cần đứng một bên cùng hắn nói chuyện là tốt rồi.
16 Đến thứ bảy mới sáng sớm Minh Nhan đã thức dậy, dọn dẹp xong xuôi mà vẫn chưa thấy Minh Hiên dậy, cô có chút buồn bực. Minh Hiên luôn luôn dậy sớm hơn cô, hôm nay tại sao lại dậy muộn vậy chứ.
17 Khi Minh Nhan tỉnh ngủ thì đã gần giữa trưa ngủ rất thoải mái a, lúc cô muốn duỗi hai tay chỉnh lại cái thắt lưng thì phát hiện không thể cử động. Hóa ra là Minh Hiên đang ôm chặt cô, đầu còn chôn ở cần cổ của cô.
18 Từ ngày đó trở đi, tình cảm của Minh Nhan và Nhâm Hạo cũng dần dần tăng lên, mà Minh Hiên cũng không có giận nữa, chỉ là tựa hồ hắn đang cố nhẫn nhịn điều gì đó.
19 Ngày tháng trôi qua thật nhanh, chỉ chớp mắt mà đã gần tới lúc tốt nghiệp, Minh Nhan không nghĩ đến việc sẽ vào công ty cha cô làm việc, chờ sau khi Minh Hiên tốt nghiệp rồi giao cho hắn được rồi.
20 Minh Nhan nhìn theo bóng anh rời đi, sau đó liền đi đến cửa phòng Minh Hiên, nhẹ nhàng gõ cửa vài cái, hồi lâu vẫn không có người mở cửa. cô đành thử mở, phát hiện cửa không có khóa.