1 Mây đen ùn ùn kéo đến, gió lạnh ào ào, thổi quét toàn bộ đỉnh núi.
Ngày ấy, thời tiết không quá tốt, nhưng xưa nay thời tiết ở Ma giới vẫn luôn như thế, mọi người đều đã quen.
2 Sau khi Thần tôn đại nhân quay về Thần Tiêu điện, liền tự nhốt mình trong điện, suốt nửa ngày không hề nói chuyện với ai.
Lúc Xích Diễn thượng thần nghe tin chạy tới, thấy Thần tôn nhà mình đang ngồi tại án thư viết gì đó, giấy vụn nhăn nhúm vứt đầy khắp nơi.
3 Trên thực tế, Hạ Dung Tinh cũng là một cái tên giả.
Thân phận thật của nàng chính là đương kim Ma giới chí tôn Lăng Yên.
Từ sau khi Lăng Yên đánh một trận với Thần tôn Trầm Ngọc xong, liền rời khỏi Ma giới, đi tới An Nhạc trấn.
4 Tầm mắt Trầm Ngọc giao với Lăng Yên, cách một khoảng thời gian khoảng chừng bằng một cơn gió nhẹ phất qua, hắn mở miệng nói:“Ta đưa ngươi về. ”
Đã rất lâu rồi Lăng Yên chưa được người ta đối xử kiểu thế, đầu tiên nàng ngưng mắt nhìn Trầm Ngọc một lát, sau đó mới nhướng mày cười đáp:“Được, ngươi đưa ta về.
5 Nụ hôn này chỉ ngắn ngủi thoáng qua, chớp mắt Lăng Yên đã buông Trầm Ngọc ra, đang muốn mởmiệng lần nữa, lại chợt thấy rõ vẻ mặt Trầm Ngọc.
Đôi mắt Trầm Ngọc mờ mịt mà vô tội mở to, như là chưa kịp phản ứng xem chuyện gì vừa xảy ra.
6 Lăng Yên có chút kinh ngạc.
Nói chính xác hơn, nàng cảm thấy có chút khó tin.
Hôm qua, lúc nàng hỏi ra câu đó cũng chỉ vì bất chợt nảy ra một ý nghĩ không thực tế trong đầu, đợi đến khi ý nghĩ kia trôi qua rồi, nàng cũng không nghĩ tới nữa.
7 Ngày hôm sau, Lăng Yên và Trầm Ngọc mua rất nhiều thứ ở trong trấn để chuẩn bị cho việc hôn sự.
Hai người đều chưa từng trải qua loại chuyện này, cũng không biết cần chuẩn bị những gì, vì thế đồ đạc gì đó chỉ cần thấy cần thiết liền mua, một phen dày vò đến loạn thất bát tao, vậy mà bọn họ cũng chuẩn bị không sai biệt lắm rồi.
8 Sau khi Trầm Ngọc giới thiệu hai người Lăng Yên và Xích Diễn với nhau, ba người liền đi vào trong nhà.
Nhìn bên ngoài ngôi nhà nhỏ này vô cùng cũ nát, ai ngờ bên trong còn xập xệ hơn gấp mấy lần.
9 Lúc Lăng Yên đuổi đến, mỏm núi ở kia vốn có một bầy yêu quái dừng chân lập trại đã không còn nhìn rõ hình dạng.
Cả một mỏm núi bị bốc lên một mảng lớn, cây cối xốc xếch bị gãy nghiêng một bên, bốn phía là một mớ hỗn độn.
10 Bao nhiêu năm qua, Lăng Yên từng trải qua không ít trận chiến ác liệt nhưng chưa lần nào phải chịu cảnh chật vật giống như bây giờ.
Lăng Yên không muốn chờ mòn mỏi giữa Tỏa Thần trận, đao trong tay chém vào trận pháp trước mặt, đao khí sắc bén vừa chạm quầng sáng kia liền bắn trở về, Lăng Yên nhanh chóng lùi lại vài bước né tránh.
11 Trên đường quay về Lăng Yên đã đổi lại diện mạo, gấp gáp chạy về An Nhạc trấn, đến khi đã vào trong trấn thì chợt dừng lại trước cửa nhà, sửa sang quần áo đầu tóc cho chỉn chu rồi mới nhẹ nhàng mở cửa viện.
12 Ánh sáng vàng phủ đầy sân, từ trong viện chim chóc trên cây kêu vài tiếng chợt vỗ cánh phành phạch rời đi.
Trầm Ngọc bị đánh thức bởi âm thanh tán cây lay động.
13 Với Lăng Yên mà nói, thân phận Hạ Dung Tinh ở An Nhạc trấn là một loại cuộc sống biệt lập khó lắm mới có được, mà hằng năm việc nàng đến đây cũng đã trở thành thói quen.
14 Trầm Ngọc âm thầm đảo mắt quanh mấy người đó một lượt, cuối cùng hỏi: “Các ngươi là?”
Dĩ nhiên mấy người đứng ở cửa đều từ Ma giới kéo đến, hơn nữa cũng không phải ma binh thông thường mà còn là Ma Tướng tiếng tăm lừng lẫy ở Ma giới.
15
16
17
18
19
20 Xích Diễn lại sốt sắng hỏi: “Chàng lẽ Thương Lan Châu đã xảy ra chuyện gì rồi?”