41 Editor: La Thùy Dương
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ phía Trầm Ngọc, Lăng Yên mới kéo hắnngồi xuống bàn.
Hai người đều mới vừa về đến nhà, trên bàn cái gì cũng không có.
42 Editor: Diệp Nhược Giai
“Nàng không phải yêu ma. ” Trầm Ngọc nghiêm túc nói rõ từng từ từng chữ.
Lăng Yên hít thở thật nhẹ, nghe đến lời này chỉ trầm mặc không nói gì, đôi mắt đen láy dán chặt vào Trầm Ngọc, thâm sâu khó hiểu.
43 Mới cách đây không lâu, vì tìm kiếm Đường Lam mà Lăng Yên đã chạy khắp mọi ngõ ngách trong An Nhạc trấn.
không một ai ngờ được, thế sự vô thường, người đi tìm hôm nay lại biến thành Trầm Ngọc.
44 “Đường Lam?” Vạn lần Bộ Duyên Khê cũng không thể ngờ Đường Lam sẽ vào tận mảnh rừng trúc này, hắn bất ngờ hỏi: “Huynh đến đây làm gì vậy?”
Trầm Ngọc nhìn thấy Bộ Duyên Khê nhưng lại không có vẻ gì là kinh ngạc, chỉ lên tiếng hỏi: “Huynh có nhìn thấy A Tinh đâukhông?”
Bộ Duyên Khê nhíu mày lắc đầu, nhưng lập tức liền phát giác được điều không thích hợp: “A Tinh có chuyện gì sao?”
Trầm Ngọc vừa nghe đối phương bảo không nhìn thấy A Tinh, ánh mắt lập tức sa sầm, lắc đầu đáp: “Ta không thấy A Tinh đâu hết.
45 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thần tôn đang ở trong An Nhạc trấn chỉ có duy nhất Xích Diễn.
46
47 Tựa như lần trò chuyện ngày đó với Nhan Thư Minh, Trầm Ngọc ngồi yên trên bậc thềm, ánh mắt chuyên chú chờ đợi.
Trong lúc chờ đợi, ánh mặt trời ở trên cao bắt đầu rọi xuống mặt hắn những tia nắng đầu tiên.
48 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắc trời dần tối, người đi đường bắt đầu thấp thỏm không yên.
49 “Chuyện gì vậy?!” Bỗng dưng nhìn thấy một đám người đông nghịt bất chợt xông vào bao vây, Bộ Duyên Khê nhảy dựng lên, đề phòng nhìn bọn họ.
Đám người đột nhiên xuất hiện này thoạt trông cũng giống người thường thôi, nhưng bọn họ ai nấy đều mang vẻ mặt đằng đằng sát khí, đáng sợ vô cùng.
50 Edit: Diệp Nhược Giai
“Ừ?” Đối phương hiếm khi nào có biểu cảm ngưng trọng như vậy, Lăng Yên cũng nghiêm túc hơn, nhìn thẳng vào mắt Trầm Ngọc chờ đợi.