1 “Bản mệnh của chị mang điềm ác, sao Hồng Loan không dịch chuyển, nhân duyên khô cạn, cả đời là bà cô già!”***Trời mưa dầm dề, rả rích. . >Cô ngáp dài một cái, nhìn vào cuốn lịch trên bàn, rõ ràng mình đang sống ở thế kỷ Hai mươi mốt, nhưng quay lại tiệm sách ảnh nhỏ nơi cô đang làm thêm, tại sao lại xuất hiện một sinh vật ngoài hành tinh đang đứng trước quầy tiểu thuyết ngôn tình chăm chú nghiên cứu?Sinh vật đó, theo đánh giá bên ngoài, nếu tính theo tuổi tác của loài người thì khoảng sáu, bảy tuổi, nó mặc một chiếc áo choàng trắng, rộng thùng thình, sau lưng có đeo một chiếc giỏ gỗ, miệng giỏ được đậy bằng một tấm vải trắng, có thêu phù hiệu thái cực, vừa nhìn đã biết, nó mang tư tưởng không trong sáng, toàn ý niệm tuyên dương “âm dương điều hòa vương đạo”, nghiễm nhiên là hình mẫu một tiểu đạo đồng.
2 “Đêm trăng tròn, mang tờ giấy đó đến gặp tôi. ”***Phải nói, lần đầu tiên Hồ Bất Động manh nha suy nghĩ sẽ cưới một ai đó sớm hơn những người khác rất nhiều, bởi vì năm cô lên mười một tuổi, bị bố phát hiện ra mình viết thư tình cho lớp trưởng, cô liền bị người bố nhẫn tâm tống vào am ni cô quản giáo mấy năm trời.
3 “Gan của cô quả không nhỏ? Tôi cho phép cô thích tôi sao?”***“Các bạn nhỏ đã đăng ký tên rồi thì chào tạm biệt bố mẹ mình, sau đó đến ngồi ở phòng học trên tầng ba nhé.
4 “Hiện thực thật tàn khốc và tội lỗi”***“Chào anh, anh là aHồ Bất Động lim dim cặp mắt ngái ngủ, mơ màng tỉnh lại, nhìn anh chàng trước mặt. Hình như cô ta chưa gặp người này bao giờ…Mái tóc đen khá dài của anh ta được cắt tỉa cẩn thận, áo sơ mi phanh nửa hàng cúc trên, khoe bộ ngực vạm vỡ, cuốn hút.
5 “Hôm nay vẫn xui xẻo, làm thế nào đây?”***Đứng ngồi không yên, ăn ngủ bất an, đi qua đi lại, tan làm trở về nhà, Hồ Bất Động cứ thấp thỏm như vậy, cô đổi không dưới năm mươi tư thế nhưng không tư thế nào được lâu, cũng chẳng tìm nổi một chỗ có thể khiến cô tập trung thu hồi đạo đức và đồng tình với tình cảm dư thừa, nhưng quan trọng hơn là….
6 “Anh đợi em đến đêm trăng tròn! Đã nghe thấy chưa?”***Bóng tối buông xuống, đáng lẽ giờ này các tiệm ăn đêm phải đông nghịt khách khứa, vậy mà tối nay, nồi nước dùng đã sôi ùng ục, tỏa khói nghi ngút nhưng trong quán chỉ có hai người đang ngồi đối diện nhau.
7 “Hoá ra, anh lại lạc đường rồi?”* * *Nhà Huỳnh Nhất Nhị đúng là không lớn, chí ít nó cũng không phù hợp với một người thường xuyên xuất hiện trên các tờ báo Kinh tế và chiếc xe Mercedes-Benz của bố anh, hai tầng lầu nhỏ nhắn, thiết kế đơn giản.
8 “Tôi rất muốn xem cô có thể lấy lòng tôi đến mức nào”. * * *Bị ánh mắt như toé lửa của Hồ Bất Động nhìn chằm chằm, Hạ Thiên Lưu mất tự nhiên, anh hơi nhíu mày, khó khăn mở đôi mắt bánh bao, ngây ngô của mình ra, cảnh tượng trước mắt lại khiến anh cảm thấy nguy hiểm như sắp bị ăn sống nuốt tươi.
9 “Thổ lộ xong rồi, ngày mai sẽ phải đi nhặt xác anh ta mất”. “Đây chính là kế hoạch của em?”. Huỳnh Nhất Nhị đưa tay chỉ vào khoảng không nơi Hạ Thiên Lưu vừa biến mất, anh dựa vào tường, nhìn Hồ Bất Động đang hì hục dắt chiếc xe cà tàng vào sân.
10 “Yên tâm, trong lòng em chị quan trọng hơn bất cứ người nào. ”* * *Đèn xe máy chiếu xuống con đường đang chìm dần vào bóng tối, chiếc xe chậm rãi di chuyển về phía trước.
11 “Vậy cô đừng thích anh ta nữa!”* * *Hồ Bất Động vừa mở cửa nhà liền nghe thấy tiếng thở hổn hển từ phòng khách vọng ra, cô sờ soạng trong bóng tối và đi vào phòng khách.
12 “Nếu cô không hối hận, cũng được. Nhưng mà, tôi cũng hiếu kỳ, cô có thể giữ được đến khi nào?”* * *Chị Hồ, lúc chuẩn bị đồ ăn cho em chị có thể đừng ‘xuân’ như vậy được không?” Hạ Phạn Đoàn nhìn Hồ Bất Động mới sáng sớm đã xuống bếp, vui vẻ chuẩn bị bữa sáng cho cậu, cậu lo lắng vặn vặn ngón tay, nhón bàn chân nhỏ bé của mình lên xem trong hộp cơm có nở ra nụ hoa màu hồng phấn nào không.
13 “Cô cho rằng nên là cái gì? Chỉ là một tờ giấy thôi mà. ”* * *Trước cổng trường của Hồ Bất Động không thiếu những màn kịch mất mặt, cô lái chiếc xe cà tàng, lướt qua chỗ mấy cô ả phấn son lòe loẹt đang mặc cả giá tiền với mấy người đàn ông trung niên, rồi còn cả mấy em học sinh ngoan ngoãn bị mấy gã thanh niên bất lương ép sát vào góc tường, và không thể thiếu được đương nhiên là những cặp tình nhân, lúc nào cũng đứng trước cổng trường tự gánh vác trách nhiệm tuyên truyền yêu sớm cho các em học sinh của trường tiểu học đối diện.
14 “Cô ấy đang giận dỗi với bố. ”* * *Tính cách thất thường của Hạ Thiên Lưu khiến cô chau mày khó chịu. Anh bước chân trần trên nền nhà giá lạnh.
15 “Cho nên, em nói cho anh biết, em không dùng… không dùng cái cách ngốc nghếch đó… có được không?”* * *Ướt đẫm nước mưa từ đầu tới chân, Hồ Bất Động biết chắc mình khó tránh một trận cảm cúm.
16 “Đã ích kỷ, vì sao không ích kỷ đến cùng?”* * *“…” Cô cúi gằm đầu, nhìn xuống bàn chân giẫm lên giày anh của mình. “Em nói đi chứ!”, giọng nói anh trầm xuống đôi chút.
17 “Có thể… trả lại cho chị sợi dây chuyền nhân duyên đó không?”* * *Một vệt máu…Một vệt máu đ, không rõ nguồn gốc, có thể coi nó là bằng chứng thép không nhỉ?Sao nó có thể mặt dày dính trên giường của Hồ Bất Động thế kia?Áo cô bị giật đứt mấy cái cúc.
18 “Cuối cùng thì chị cũng cảm thấy bố em có chút đáng yêu rồi đấy…”* * *Sau mùa mưa, những cơn gió se lạnh báo hiệu mùa thu đến. Hạ Phạn Đoàn cuộn tròn cơ thể bé nhỏ trên giường, rúc đầu vào ngực bố.
19 “Hừ, cô nghĩ cô có thể yên ổn mà ra khỏi cánh cửa này sao?”* * *Nào ngờ, cô lại theo dõi anh đến thẳng “hang ổ” trai bao. Trước mặt cô là một ngôi nhà xa hoa.
20 “Bây giờ, chúng ta có thể bàn về giá tiền rồi. ”* * *“Con vào rồi!” Trác Duy Mặc vừa nhẹ nhàng giơ chân, cánh cửa thủy tinh tội nghiệp đã ngoan ngoãn mở toang.