1 Tĩnh vương phủTrong tân phòng, quận chúa Bạch Tâm Nhị mặc một bộ quần áo cưới sắc đỏ diễm lệ, ngồi ở ngay chính giữa chiếc giường cưới lớn có khắc hoa đỏ thẩm, nàng đã ngồi chờ được hai canh giờ, vẫn không nhúc nhích, nhưng hai mắt chờ mong nhìn chằm chằm bàn trang điểm bằng Đào Mộc phía đối diện, bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm thật chặt khăn tay, có vẻ cực kì khẩn trương cùng vui mừng.
2 Chỉ chốc lát sau, Tuyết Thiền bưng một chậu nước sạch bước vào tân phòng, nàng thoáng nhìn lên xà ngang liền thấy quận chúa đang treo mình trên xà ngang, sợ tới mức a một tiếng, chậu đồng trong tay ầm một tiếng rớt xuống , phát ra thanh âm vang dội.
3 Sau khi để Tuyết Thiền giúp mình lấy nước rửa mặt, Bạch Tâm Nhị liền lau đi son phấn ở trên mặt, thay ra áo cưới, áo cưới của nàng, chỉ vì người nàng yêu mà mặc, mà Tĩnh vương, hắn không xứng!Lúc này nàng mặc một kiện váy trắng bằng băng ti, bây giờ đang là tháng ba, có vẻ tươi mát thoát tục, xinh đẹp bức người, vẻ mặt tao nhã cao quý khiến Tuyết Thiền Giáng Hồng bên cạnh nhìn xem đều ngây người.
4 Thấy vậy, các nàng chuẩn bị đi tới kéo quận chúa ra, còn chưa kịp kéo, quận chúa sớm đã trấn định tự nhiên ngẩng đầu lên, hướng nam tử cao ngạo trước mặt không nhanh không chậm nói:“Tĩnh vương, ngươi lầm, hôm nay không phải ngươi bỏ ta, mà là ta Bạch Tâm Nhị không cần ngươi.
5 Nghĩ đến đây, Bạch Tâm Nhị nhìn hưu thư trong tay, hướng nam tử đối diện nói:“Sẽ có một ngày, ta sẽ làm cho Tĩnh vương gia ngài tự tay lấy lại hưu thư, lại chắp tay dâng cùng cách thư, Tuyết Thiền, chúng ta đi.
6 Nói tới đây, Bạch Tâm Nhu bầy ra vẻ mặt đáng thương, thanh âm lại hữu lực, tất cả mọi người dân đều nghe được , ngưỡng mộ nhìn về phía nàng, quả nhiên là tài nữ, nói thật hay, đây chính là nữ tử tài giỏi nhất của quốc gia bọn họ, không phải Bạch Tâm Nhị kia có thể cùng so sánh.
7 Hưu thư như lá khô rơi trên mặt đất, dân chúng đã hiểu được câu chuyện đều trừng hướng Tĩnh vương, khiến hắn có chút xấu hổ. Sau đó, lại thấy rõ dấu vết hồng hồng trên cổ của quận chúa Bạch Tâm Nhị do treo cổ tự sát không thành đã để lại, còn có chỗ bị thương ở chân của nàng đang chảy máu, trong mắt mọi người sớm không còn thấy khinh thường, mà toàn là vẻ mặt đồng tình.
8 Bạch Tâm Nhị kinh ngạc nhìn chằm chằm nam tử trước mặt, hai mắt dại ra, vẻ mặt ngây ngốc, yên lặng đứng nhìn, hộ vệ cầm kiếm thấy vậy liền cúi người hướng nam tử trước mặt nói:“Điện hạ, Tâm Nhị quận chúa háo sắc này, thế nhưng dám nhìn ngài chằm chằm, trước hết chúng ta vẫn là nên đến y quán xem bệnh cho ngài trước, miễn cho bị háo sắc quận chúa này bám theo, nghe nói bản lãnh bám người của nàng rất giỏi, ngay cả Tĩnh vương cũng bị nàng bám lấy đến không rời.
9 Nghe Khương sườn phi nói xong, Ngô quản gia có chút khó xử nhìn quận chúa liếc mắt một cái, lại nhìn về phía Khương sườn phi, hiện tại quận chúa đã không còn là người dễ chọc, đồ cưới này là do nàng nghĩ ra cách mà lấy lại được, Khương sườn phi cũng sẽ không bỏ qua chỗ đồ cưới khổng lồ này, hắn hiện tại đang đứng ở giữa, hai bên đều không thể đắc tội, thật là khó xử.
10 Tâm Nhị việnTrong Tâm Nhị viện rộng lớn, theo hướng Đông, Tây có hai dãy phòng, cùng hành lang nối liền với nhau, đến một cái hồ sen giữa hồ có một cái đình, hoa viên nằm ở chính giữ viện, trồng đủ các loại hoa quý hiếm, bốn mùa đều nở rộ, những chú chim ở trên cành cây hát líu lo, tạo nên một bản nhạc dịu dàng, biến Tâm Nhị viện trở thành một bức tranh sinh động.
11 Hai người lúc này đứng lên, Bạch Tâm Nhị xiết chặt trâm ngọc trong tay, hai tròng mắt lạnh lùng liếc nhìn ra cửa, lúc này, chỉ nghe “Phanh” một tiếng, cửa phòng bị Khương sườn phi một đạp đá mở ra.
12 “Quận chúa. . . . . . Nô tỳ không dám. ” Giáng Hồng sợ tới mức cả người đều run rẩy, lúc này, Khúc mẹ cùng Ý mẹ đang nhanh chóng đi tới. Bạch Tâm Nhị hai mắt sắc lạnh, đùi phải nhanh chóng giơ lên, hung hăng đạp một cái, chỉ nghe “Bùm” Hai tiếng, Khúc mẹ và Ý mẹ cùng nhau ngã xuống, tư thế giống như chó ăn phân, bởi vì cái đạp vừa rồi nàng dùng sức, nên hai người kia ngã xuống liền không thể đứng dậy được, chỉ có thể nằm trên mặt đất mà rên la.
13 Thấy chuyện xảy ra trong phòng, những gia đinh bên ngoài đều ngơ ngác trừng mắt nhìn nhau, ai có thể nghĩ đến ngốc quận chúa vô năng cùng yếu đuối sẽ kêu nha hoàn của mình đánh người? Thấy quận chúa thay đổi như vậy, thật khiến bọn họ giật mình, ai còn nghĩ đến tiến lên kéo Giáng Hồng ra, hơn nữa, Khúc mẹ bình thường luôn ỷ vào được sườn phi sủng ái mà khi dễ bọn họ, hiện tại thấy bà ta bị đánh, trong lòng mọi người đều thấy hả giận.
14 Thấy Bạch Tâm Nhị được vương gia yêu thương như vậy, Khương sườn phi cảm thấy rất tức giận, vốn định ra oai phủ đầu với Bạch Tâm Nhị, không nghĩ tới bà lại không chiếm được nửa điểm tốt.
15 Vừa nghe thấy mình sẽ bị bỏ, Khương sườn phi hai mắt đen trừng lớn, im lặng trừng mắt nhìn Bạch Lưu Thanh, bà ngàn lần không nghĩ tới ông ta thế nhưng lại vì Bạch Tâm Nhị, mà nói muốn bỏ bà.
16 Quả nhiên, sau khi có lời nói của phụ thân, ngày hôm sau, Bạch Tâm Nhu, Bạch Tâm Oánh, bao gồm cả Bạch Tâm Đồng, Bạch Tâm Họa, bốn muội muội đều đem trang sức thật của nàng mang trả lại, nàng cũng không keo kiệt mà đem trang sức giả trả lại cho bọn họ, nhưng mà bọn họ lại không muốn lấy lại.
17 “Tốt lắm, các ngươi có thể cứu các nàng đi lên, nhưng mà, phải thực hiện hứa hẹn vừa rồi, trước mặt mọi người tự đánh mình mười bạt tai, cũng học tiếng chó nhỏ kêu.
18 Một câu vừa nói xong, Lan Lạc Tô bên cạnh sớm đã khiếp sợ lại trừng lớn hai mắt, Bạch Tâm Nhị này rốt cuộc là bị làm sao vậy, nhảy từ yếu đuối yếu đuối thăng cấp thành nữ tử cường hãn.
19 Tuyết Thiền khó hiểu nhìn về phía Bạch Tâm Nhị, Bạch Tâm Nhị hướng nàng nháy mắt, ám chỉ nàng đừng nhúc nhích, Tuyết Thiền cùng Giáng Hồng liền gắt gao nằm bên cạnh Bạch Tâm Nhị, hai người đều sợ tới mức có chút phát run.
20 Bạch Tâm Nhu thấy trong lòng thật khó chịu, nàng tuy rằng thường xuyên cùng Tĩnh vương hẹn hò, nhưng nàng cũng biết cái gì là trinh tiết, nàng tuyệt đối sẽ không ở trước ngày cưới của mình với Tĩnh vương đem trao thân mình cho hắn.