1 "Xin chờ một chút!"Mạnh Khả Ly vừa gọi vừa vội vội vàng vàng chạy vào thang máy, áy náy gật gật đầu nói tiếng cảm ơn với người đợi trong thang máy rồi mới xoay người đứng vững lại, đẩy cặp kính còn chưa đeo quen nhìn về phía bảng số tầng thang máy.
2 "Khả Ly! Khả Ly! Vận khí của bạn thật tốt!" Gần bốn giờ chiều, bỗng nhiên Lưu Tiểu Tình mặt mày hớn hở vọt tới trước bàn của Khả Ly kêu lên. Vốn Khả Ly cảm thấy cô ấy hơi lớn tiếng, đang ngượng ngùng nhìn bốn phía, lại phát hiện mọi người trong phòng đều đang nhốn nháo chụm đầu vào nhau.
3 "Ầm ------" trong phòng khách hoa lệ, người đàn bà to béo nổi giận quát ầm lên, "Cô cho rằng cô là thiên kim tiểu thư sao? Bây giờ cánh của cô đã cứng cáp rồi phải không?"Cô gái yếu đuối không biết phải làm sao rơi lệ, không dám lại phản bác, bởi vì càng phản bác thì người đàn bà cũng chính là mẹ lớn của cô kia sẽ càng nổi trận lôi đình hơn thôi.
4 "Khả Ly, ăn chút gì đi, đừng buồn nữa!" Hứa Mỹ An thông cảm nhìn Mạnh Khả Ly đang không có khẩu vị, vừa ăn vừa khuyên nhủ. Mạnh Khả Ly ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hứa Mỹ An dáng người mượt mà thở dài một tiếng nói: "Mình thật sự là ăn không vô, bạn không biết, bọn họ sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.
5 Trăng sáng, gió mát, bóng cây lay động. Đêm yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài tiếng côn trùng kêu vang, còn có tiếng nức nở khe khẽ truyền ra. Khả Ly ngồi bên cạnh bồn hoa đang tỏa mùi thơm, lòng đầy tuyệt vọng, chẳng lẽ đây là vận mệnh của cô sao? Không đúng! Cô vốn không tin vào số mệnh, cô học tập chăm chỉ, sau khi học xong cố gắng kiếm tiền, cũng vì muốn thoát khỏi sự khống chế của số mệnh.
6 Ngày cưới càng ngày càng gần. Trong lòng Khả Ly cũng càng ngày càng tuyệt vọng, cô còn phải miễn cưỡng vui vẻ trước mặt mẹ. Bởi vì cô không muốn mẹ khổ sở, cho rằng vì bệnh của bà mới hy sinh hạnh phúc của cô, cô mất rất nhiều thời gian mới thuyết phục được mẹ rằng chính cô đã nghĩ thông suốt, cô bằng lòng gả đến nhà họ Phong, cô đã chịu khổ đủ rồi, cô nguyện ý đi làm vợ của một người có tiền.
7 Thật ra Bad-boy cách nhà của bọn cô không phải rất xa. Đây là một quán Bar vô cùng sôi động ở thành phố G, gần như cứ đến tối muộn là chật kín người, lại càng không cần nói đến ngày Chủ Nhật.
8 Cả đêm Phong Chi Thu cũng đã uống không ít, anh nhất thời xúc động ôm Khả Ly ra khỏi quán bar bị gió lạnh thổi tới cũng cảm thấy hơi choáng váng. Không thể lái xe được rồi, anh tự ngăn một chiếc taxi, lên xe nhẹ nhàng lay Khả Ly hỏi, "Tỉnh! Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về!""Không cần! Tôi không có nhà, tôi không muốn về!" Khả Ly hét ầm lên lại ôm Phong Chi Thu chặt hơn, cô thấy buồn ngủ quá, ánh mắt cũng không mở ra nổi nữa rồi, nhưng trong lòng vẫn hơi thanh tỉnh, cô biết cô đang ở trong lồng ngực của anh ta.
9 "Chi Thu. . . . . . Chi Thu đã trở về chưa?" Trong phòng họp khí khái sáng ngời chỉ có hai người, người hỏi là tổng giám đốc tập đoàn Hải Liên Phong Hải.
10 "Mẹ, mẹ vẫn nên nằm viện, vì sao nhất định phải về đây?" Mạnh Khả Ly đưa một ly trà ngon vừa mới pha cho Trương Mai, ngồi ở bên giường bất mãn nói. Trương Mai cười cười, "Mẹ không sao, bây giờ đã cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, hai ngày nữa con sẽ đính hôn rồi, nhà họ Phong cũng nói đính hôn trước, một tháng sau sẽ kết hôn, lại nói cũng rất nhanh sẽ đến, mẹ muốn ở nhà nhìn thấy con lập gia đình.
11 Vô luận Mạnh Khả Ly hi vọng thời gian có thể trôi chậm lại nhiều như thế nào, thì vài ngày vẫn trôi qua rất nhanh. Sáng sớm, người nhà họ mạnh đã bận rộn đến gà bay chó sủa, Mạnh Khả Lệ và Mạnh Khả Tình đã bắt đầu bảo dưỡng nha sắc từ hai ngày trước rồi, hôm nay lại mời thợ trang điểm riêng đến nhà trang điểm cho họ, giống như hai người mới là cô dâu vậy.
12 "Tổng giám đốc, ngài làm sao thế? Tôi thấy hay là chúng ta đến bệnh viện trước đi!"Sắc mặt Phong Hải hơi trắng bệch, hô hấp cũng hơi dồn dập, thư ký trưởng Tề Đông đứng bên cạnh nhìn thấy lo lắng không thôi, bữa tiệc đính hôn này, vẫn làm cho ông tâm thần không yên.
13 Thang máy ngừng một chút ở tầng 3, bước vào là hai cô gái trẻ ăn mặc thời thượng, một mùi nước hoa nồng đậm đập vào mũi, Phong Chi Thu nhịn không được nhíu mày, nhưng không ngẩng đầu lên.
14 Bên ngoài động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên hai mẹ con Mạnh Khả Ly trong phòng khách quý đã sớm cảm giác được, mẹ Khả Ly vốn muốn tới đây nhìn xem, lại bị Khả Ly kéo lại.
15 "Cái gì! Cô cái con nhóc chết tiệt kia, ai cho cô lá gan, cô lại dám nói điều kiện với tôi?" Trần Khiết có chút không dám tin nhìn Khả Ly vẫn luôn nhu nhược.
16 Không khí nhà họ Mạnh thập phần áp lực, Trần Khiết giống như một ngọn núi lửa sắp bùng nổ, bị Mạnh Khả Ly sắp đặt cho vào tròng như này, bà rất không cam tâm, nhưng lại không có cách nào, chỉ có thể không ngừng chế nhạo hai mẹ con Khả Ly, đáng tiếc cả hai mẹ con đều trầm mặc không nói như nhau.
17 Ba tháng sau. "Dì à, món này là con xào, dì nếm thử xem!" Hứa Mỹ An giống như hiến vật quý gắp một đũa cà chua xào trừng ẹ Khả Ly, sau đó trông mong chờ bà ăn xong để nhận xét.
18 Khả Ly chỉ khẩn trương hai ngày, thì trong tiếng ca thán của Lưu Tiểu Tình mà biết được Phong Chi Thu cũng sẽ không thường đến công ty Nghệ Tinh, dưới chướng của tập đoàn Tân Hải còn có mấy sản nghiệp lớn, mà Phong Chi Thu trở về làm tổng giám đốc cũng là trấn giữ ở trụ sở chính.
19 Làm việc ở Nghệ Tinh vẫn rất thoải mái, đúng hạn đi làm là được, rất ít tăng ca, điểm này làm cho Khả Ly nhẹ nhõm rất nhiều, trước kia cô làm việc ở công ty nhỏ tăng ca là chuyện cơm bữa, thường xuyên bận rộn đến rất khuya.
20 Hai người lên lầu không bao lâu, thì Hứa Mỹ An hấp tấp chạy tới, mặc một bộ quần áo màu đen hoa văn đồng hào bằng bạc may vừa người khiến cô ấy thoạt nhìn cũng không béo, mặt tròn nhỏ nhắn cũng phấn nộn, chói lọi, cái loại khí sắc này đối với phụ nữ mà nói thật sự rất trọng yếu, so với đồ trang điểm có tác dụng hơn nhiều.