1 Grant Sullivan nghĩ mình đã quá tuổi cho những chuyện khốn kiếp này rồi. Anh đang luồn lách ở đây làm cái quái gì kia chứ, khi mà anh tự hứa với lòng là không bao giờ đặt chân vào rừng rậm một lần nữa? Anh có nhiệm vụ giải cứu một quý cô thuộc xã hội đầu to não phẳng, nhưng từ những gì mình thấy trong hai ngày qua, dưới lớp màn bảo vệ của rừng rậm, anh nghĩ có lẽ cô ta không muốn được giải thoát đâu.
2 Jane chỉ vừa với tới túi hành lý của mình khi chút bản năng còn sót lại trong người cảnh báo cô rằng có kẻ đột nhập. Không có bất cứ âm thanh nào đánh động, nhưng đột nhiên, cô cảm nhận được có một sự hiện diện khác.
3 Jane trừng mắt nhìn Grant qua bàn tay vẫn che kín miệng mình, sự hoảng sợ đã chuyển sang cơn giận nhẹ nhõm. Cô không ưa người đàn ông này chút nào hết.
4 Jane đứng lại, lấy tay xoa mông. Giờ cô đã tỉnh ngủ và cáu tiết vì bị đánh, cô quay sang. “Anh không cần phải làm thế!” “Làm gì?”, anh hoàn toàn hờ hững khi đang bận rộn tháo dỡ chiếc lều và cuộn nó lại.
5 Họ đi theo hướng góc bốn mươi lăm độ từ con suối, Grant dừng lại ở vị trí không xa mấy, quan sát xung quanh rồi tháo hai chiếc ba lô ra khỏi vai. “Chúng ta sẽ cắm trại ở đây.
6 Jane bĩu môi. Nhưng nghe tiếng anh cười khiến cô vui đến nỗi chỉ ngây ngốc mà nhìn anh, rồi cũng mỉm cười. Khi anh cười, khuôn mặt sẹo thô ráp trông rất trẻ trung, thậm chí còn đẹp trai nữa.
7 Một lần nữa, Grant thức giấc và nhận ra rằng Jane đang cuộn mình trên người anh, nhưng chuyện này không hề làm phiền anh chút nào, mà anh lại ngủ ngon lành suốt đêm.
8 Đêm đó đã vĩnh viễn thay đổi cách Jane nghĩ về bóng tối. Biết rằng nỗi khiếp sợ bị bỏ mặc một mình trong bóng đêm sẽ vẫn còn tồn tại, nhưng khi Grant chạm vào cô, anh có thể đẩy lùi nỗi sợ hãi.
9 Limon. Cái tên nghe như thiên đường và khi Jane bám chặt vào cái ghế rách tả tơi của chiếc xe bán tải cũ kỹ, thành phố đó dường như ở xa tít mù. Đôi mắt sẫm màu mở to bất lực khi cô nhìn chằm chằm vào tấm kính chắn gió mờ nước mưa, cố gắng nhìn ra con đường.
10 Đây thật sự là một cơn ác mộng. Đôi mắt Grant nhíu lại, nhìn Jane chằm chằm không dứt và sự căm hờn lấp láy qua đôi mắt anh khiến dạ dày cô xoắn chặt lại.
11 Sau đó Jane ngồi im thin thít, gục đầu xuống gối và nhắm mắt lại. Cảm giác hoang vắng, lạnh giá lan dần trong lòng, choán hết cả người cô, đẩy nỗi lo lắng và sợ hãi qua một bên.
12 Một chiếc trực thăng đang bay nhanh ở tầm thấp rồi nhẹ nhàng đáp xuống, trông nó như một con muỗi khổng lồ. Grant và Jane chạy băng qua cánh đồng nhỏ, khom người thấp xuống để tránh gió quất lên từ cánh quạt mà người phi công không tắt đi.
13 Miền quê Virginia yên tĩnh và thanh bình, cỏ cây hoa lá đều xanh tươi. Nơi này trông khá giống vùng đất của bố cô ở Connecticut. Mọi người lịch sự và rất nhiều người chào mừng Grant, nhưng Jane nhận thấy rằng thậm chí những người đến nói chuyện với Grant cũng hơi do dự, như thể họ cảnh giác với anh.
14 Grant nằm trên giường với Jane trong vòng tay. Mái tóc đen của cô trải dài trên vai anh, còn anh vuốt ve đầu, lưng và cả đường viền tròn trịa của mông cô.