1 "Thiên, em xin anh, đừng đối với em như vậy!" Ngữ điệu cầu khẩn tràn đầy biệt thự, tiếng khóc cực kỳ bi ai đnh thẳng vo mng nhĩ của ngời ta, theo tiếng ku nhn lại.
2 Cốc Điệp mười bảy tuổi, từ khi có trí nhớ, thì cô nhi viện Đồng Tâm chính là căn nhà duy nhất của cô, từ nhỏ cô sinh trưởng ở chỗ này, một cây hoa một ngọn cỏ nơi này và đồ xếp gỗ cũ mục là đồ chơi duy nhất của cô, viện trởng v những ngời bạn nhỏ khc chính l ngời nh của c.
3 Từ quen biết đến hiểu nhau, từ hiểu nhau đến yêu nhau, tất cả phát triển thật là tự nhiên, thậm chí ngay cả Cốc Điệp cũng không thể tin được chính cô lại sẽ là một người không lý trí như vậy.
4 Nhưng cô cũng không ấn dãy số kia, Cốc Điệp cho là: hiện tại tìm hắn sẽ chỉ khiến quan hệ của bọn họ ngày càng kém đi. Cho nên cô quyết định đợi đến lúc đứa nhỏ ra đời, khi đó hiểu lầm dần dần phai nhạt, tự nhiên bọn họ sẽ trở lại như trước.
5 Quyển 2: Cô bé lọ lem ở nhà giàu Năm tháng trôi qua thật nhanh. 10 năm về sau —— Biệt thự Âu gia. "Leng Keng ——" Phòng khách to như vậy lại truyền đến tiếng ly chén rớt xuống.
6 "Tiểu thư, lão gia đã trở lại. "Thím Trương nhìn về phía Âu Xảo Lệ đang bấm điều khiển từ xa nói. Âu Xảo Lệ nghe thế, lập tức đứng dậy chạy ra đại sảnh.
7 Thời gian như nước trôi, chỉ một nháy mắt, qua mấy tháng nữa, Âu Y Tuyết đã là thiếu nữ mười sáu tuổi. Sáng sớm, tia nắng ban mai hơi ló ra, mặc dù đã vào tháng tư, nhưng Âu Y Tuyết sợ lạnh vẫn mặc nhiều y phục.
8 "Anh thích em đã lâu rồi, chúng ta hẹn hò được không?". Âu Y Tuyết đứng trước cổng trường, nghe lời tỏ tình cũ rích. Sắc mặt không thay đổi nhìn thiếu niên đứng trước mắt.
9 Lúc Âu Y Tuyết về đến nhà thì kim đồng hồ đã chỉ đến bảy giờ. Cô định chờ cả nhà cơm nước xong mới đi ăn, ai ngờ, cô vừa về tới nhà liền phát hiện, dường như, không khí trong nhà có chút bất thường.
10 "Anh là ai?" Âu Y Tuyết dùng sức che kín áo choàng tắm trên người, đè nén sợ hãi trong nội tâm xuống, lại cố trấn định nhìn bóng đen này. Mượn ánh đèn vàng, Âu Y Tuyết thấy rõ ràng ngồi ở mép giường cô chính là một thiếu niên xa lạ.
11 "Thế nào?" Hắn tà mị cười một tiếng: "Thật bị tôi đoán trúng sao?"Âu Y Tuyết vẫn không trả lời hắn, bởi vì ngay cả chính cô cũng hoài nghi, cô. . . thật sự là con gái ruột của họ sao? Nếu phải, cô nên nói mình là tiểu thư sao? Nhưng có tiểu thư nào ở trong căn phòng đơn sơ của người làm?Vấn đề sinh ra liên tiếp, làm cho Âu Y Tuyết luôn luôn tự chủ rất tốt phiền não.
12 Quả nhiên tựa như cô đoán, thiếu niên chỉ vừa biến mất chừng một phút, cửa phòng cô đã bị đá văng kèm theo một thanh âm khổng lồ. Tiếng vang ầm ầm thật lớn này cũng không hù được Âu Y Tuyết, cô ngược lại trấn định tự nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Âu Xảo Lệ, chị của cô đang tức giận đứng ở cửa.
13 Hết một ngày học hành khô khan nhàm chán trên trường, về đến nhà, lại không có một bóng người. Âu Y Tuyết lẳng lặng để túi sách xuống, đợi thím Trương lấy thức ăn ình.
14 "Mạc phu nhân ——" Quý phụ xinh đẹp, cũng chính là ‘mẹ’ của cô —— Lý Dao Viện, nhìn về phía một bóng người đang cùng người khác nói chuyện cách đó không xa, khuôn mặt kiều diễm như hoa tràn đầy nụ cười.
15 Âu Y Tuyết một mình đi tới bàn ăn phủ màu trắng, gắp một ít bánh ngọt được làm tinh xảo không ai để ý đến trong mâm sứ màu trắng, lại tiện tay cầm một ly nước chanh đặt ở trên bàn, lẳng lặng nâng đĩa đi tới đình viện, ngồi trên một chiếc ghế đá.
16 Bởi vì một câu nói của Âu Y Tuyết, không khí lại giảm xuống 0 độ. Cho dù Âu Y Tuyết không nhìn thiếu niên trước mặt vẫn có thể cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của hắn chuyển thành lạnh lẽo, nhưng cô lựa chọn thờ ơ.
17 "Bốp”, một cái tát vang lên. Sức lực cực lớn đánh thẳng vào mặt khiến Âu Y Tuyết ngã trên mặt đất, mặc dù đã chuẩn bị tốt, nhưng vẫn không dự liệu được cái tát này sẽ dùng sức lớn như thế, giống như dùng hết tất cả sức lực của cô ta.
18 Bóng đêm mê người. Bữa tiệc của Mạc gia còn chưa kết thúc, Âu Xảo Lệ liền kéo Âu Y Tuyết từ hậu viện của Mạc gia tới biệt thự của mình. Trên sàn nhà lạnh lẽo, thân thể mảnh mai của Âu Y Tuyết cuộn thành một khối.
19 “Mày quả nhiên thích giành đồ của người khác như mẹ mày, hạ tiện giống nhau!”Một câu nói này, tuy chỉ có mười sáu chữ ngắn ngủn, nhưng tức giận và đau lòng bao hàm trong đó làm cho người ta không thể sao lãng.
20 Một tháng không đến trường, chẳng biết đã thay đổi như thế nào. Chậm rãi đi trên con đường không biết đã đi bao nhiêu lần, gió nhẹ phất qua tóc, dính vào hai má Âu Y Tuyết.