41 Không khí tĩnh mịch đan xen bi thương vây quanh thế giới của hai người. Cô khóc nức nở không tiếng động, khiến lòng hắn nếm ngũ vị cay đắng, đó là một cảm giác phức tạp khó nói được, có chút đau lòng, có chút thương tiếc, lại có chút gì đó khác thường.
42 Sau khi nhìn rõ một màn này, thân thể Âu Y Tuyết không khỏi ngẩn ra, ngay sau đó, đi đến bên cạnh Tiểu Tuyết. Phía sau những sợi tóc xốc xếch, mặt Tiểu Tuyết thảm không nỡ nhìn.
43 Bàn tay vốn dĩ đang giơ lên trên không trung, Âu Xảo Lệ cau mày suy nghĩ trong chốc lát, rốt cuộc hạ tay xuống. Con ngươi sắc bén đảo qua Âu Y Tuyết, hắng giọng, sửa lời nói: "Tao ày một cơ hội, chỉ cần mày trả lời có hay không, tao liền bỏ qua cho bọn mày".
44 Bàn tay hung hung nâng lên rồi hạ xuống, bởi vì tức giận mà khuôn mặt kiều diễm của Âu Xảo Lệ vặn vẹo trông thật dữ tợn. Vừa hành hung Âu Y Tuyết vô tội, vừa không ngừng dùng ngôn ngữ công kích cô.
45 "Xem ra không có ai. " Hoàng Mỹ Linh nhìn cửa phòng đóng chặt thì kinh ngạc nói. Khi biết Âu Y Tuyết thiếu chút nữa chết đuối thì cô đang ở gian phòng đầu tiên kế bờ biển, nhưng được cho biết học sinh Y Tư Lai Đốn đã mang cô ấy đi; cô chạy tới phòng của Mạc Dĩ Trạch còn có phòng y tế, không thấy có người.
46 "Chết tiệt tụi bây kêu cái gì!" Âu Xảo Lệ nhăn đầu lông mày, ánh mắt không kiên nhẫn lườm bọn họ, lại thấy bộ dạng kinh hoàng toàn thân run rẩy của các cô nhìn mình, hạ tầm mắt xuống lúc này mới phát hiện Âu Y Tuyết chẳng biết từ lúc nào đã ngã trên mặt đất.
47 Tiếng xe cứu thương, xe cảnh sát vang lên ở chỗ thực hành to rộng; tất cả học sinh của Phổ Cao Danh Dương cùng với Y Tư Lai Đốn đều rối rít chạy ra xem, trên mặt mỗi người mang theo hứng thú vô cùng, suy đoán rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
48 Không quá nửa tiếng sau khi Âu Xảo Lệ bị đưa đến cục cảnh sát, Âu Thiên cùng với luật sư liền đến. "Cha" Một thân âu phục Armani, thân hình cao lớn, diện mạo tuấn lãng, Âu Thiên xuất hiện tại cửa, Âu Xảo Lệ liền bất chấp tất cả tiến lên trước, ôm cổ tay của hắn.
49 Ánh mắt nóng bỏng trong u tối bắn tới khiến cô khó chịu, cảm thấy một cỗ hơi thở quen thuộc vây quanh mình, khiến cô không thể không mở mắt. Đột nhiên ánh mặt trời chiếu vào trong mắt khiến cô không thể phản ứng kịp, Âu Y Tuyết liên tiếp nháy mắt vài cái, lúc này mới trở lại bình thường.
50 Ra khỏi cửa phòng bệnh. Bởi vì Âu Y Tuyết không tin tưởng mình khiến Mạc Dĩ Trạch tức giận đá một cước về phía ghế dài bên cạnh, căm tức bới lấy tóc của mình, nhíu lông mày tuấn lãng anh khí.
51 Cả người mặc trang phục màu đen, hắn như ác ma trong đêm tối, tài trí bất phàm trên mặt khiến người có cảm giác tà ác, hắn đút hai tay vào túi quần, lưng dựa trên vách tường, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Âu Y Tuyết.
52 Khi tỉnh lại, người đầu tiên cô nhìn thấy là Quý Đằng Viễn, cho nên, cô nghĩ, Quý Đằng Viễn chính là người cứu cô. Nhưng tại sao bây giờ là. . . Hắn?Trong lòng căng thẳng khiến mặt cô trắng xanh, cô cắn môi dưới, con ngươi khiếp sợ nhìn Mạc Dĩ Trạch, chờ lời kế tiếp của hắn.
53 "Trời. . . ""Sao lại là anh? ? ?""Không ở Y Tư Lai Đốn, chạy tới nơi này làm gì?"Từng tiếng than sợ hãi xen lẫn nghi vấn tuôn về bóng dáng kia. Hai mắt mệt mỏi không để ý đến bàn tán phía dưới, anh chỉ muốn tìm người, trông anh có vẻ gầy gò hơn khi mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng và quần Jean màu đen.
54 Cổ hơi thở quen thuộc kia vây quanh mình lần nữa, làm cô không chuẩn bị kịp trong lòng kinh sợ. Cô không dám ngẩng đầu, bởi vì cô sợ. . . "Lau đi. " Lời nói như cũ dịu dàng, làm cho lòng người kinh sợ.
55 Thời gian qua mau ngày tháng thoi đưa, nháy mắt cái đã tới chủ nhật. Bởi vì khoảng thời gian ở bệnh viện còn rất nhiều bài tập chưa làm, cho nên sáng sớm Âu Y Tuyết liền chuẩn bị mang sách đến thư viện.
56 Mười hai giờ trưa ——Chiếc BMW màu đen phóng nhanh trên đường cao tốc, bên trong xe bao trùm bầu không khí yên lặng làm người ta hít thở không thông,"Trạch.
57 Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Quý Đằng Viễn ngồi bên người Âu Y Tuyết đọc một bản gốc của đại học Yale, còn Âu Y Tuyết thì toàn tâm vùi đầu tập trung học.
58 Thời gian cực nhanh trôi qua, trong nháy mắt đã là một tuần lễ. Kể từ ngày Âu Y Tuyết lỡ hẹn cô chưa từng thấy qua Mạc Dĩ Trạch. Không có hắn dây dưa không rõ cùng với chọc ghẹo, Âu Y Tuyết cảm giác mình dần dần quên đi sự kiện kia, nhưng kỳ quái là, cô thế nhưng lại cảm thấy trống rỗng.
59 Một ngày sau. Bởi vì Âu Thiên căn dặn, Âu Y Tuyết không thể không xin giáo viên cho về sớm trước một tiết. Về đến nhà, tất cả mọi người đang bận bịu rối rít.
60 Đêm, thật mịHắn vẫn ở chỗ cũ nhìn cô. Cho dù cô cười trò chuyện với người khác, nhưng Âu Y Tuyết vẫn cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt của hắn đang chăm chú nhìn cô không buông, khiến mọi cử động của cô dần trở nên lúng túng, mất tự nhiên.