21 Quý Đằng Viễn, Nhị thiếu gia của công ty Quý thị, cũng là tân chủ tịch Hội Học sinh của Ess Ryton. Mặc dù cô không phải là học sinh giỏi, nhưng cô cũng biết được chút ít những nhân vật làm mưa làm gió trong trường.
22 Phòng làm việc của giáo viên rất lớn, các thầy cô cũng đã rời đi. Âu Y Tuyết ra khỏi lớp liền tới đây. "Một tháng này. . . không có chuyện gì xảy ra chứ?" Hoàng Mỹ Linh ngồi ở vị trí của mình cười nói, tiếp đó chỉ vào vị trí bên cạnh, ý bảo Âu Y Tuyết ngồi xuống.
23 Thời gian lặng lẽ trôi qua, Âu Y Tuyết cầm máy tính tạm biệt Hoàng Mỹ Linh. Ra trường, Âu Y Tuyết cũng không đi thẳng về nhà, mà lại đi thư viện. Trong thư viện cực kỳ yên tĩnh, chỉ có vài học sinh đang yên lặng ngồi xem sách hoặc hết sức chuyên tâm làm bài.
24 Thân thể nhanh chóng bị hắn giam cầm khiến Âu Y Tuyết không kịp phản ứng. Đợi đến khi nhiệt độ thân thể hắn truyền qua từ tầng quần áo mỏng manh thì Âu Y Tuyết mới đột nhiên tỉnh ngộ.
25 Tại sao hắn có thể dễ dàng khơi lên vết sẹo của cô? Sao hắn giống như Satan không chịu buông tha cho cô?Khi bóng dáng Mạc Dĩ Trạch biến mất sau cánh cửa, cô liền dựa lưng lên cửa, khóc nức nở.
26 Đó là giấy mời màu xanh lá cây, chữ viết nhỏ xíu, lại chằng chịt, Mạc Dĩ Trạch không muốn quan sát xem trên đó viết cái gì, nhưng lại cảm thấy cái kia rất quen thuộc, hình như.
27 "Một tháng qua cậu đi đâu? Làm những gì? Tại sao không tìm mình? Còn có. . . Cậu có có biết cậu không tới mình thật sự siêu cấp lo lắng cho cậu!" Một câu cuối cùng, Tiểu Tuyết cơ hồ không kèm chế được, hô lên.
28 Một tiếng này bao hàm vô hạn phẫn hận và lạnh lùng của hắn. Mạc Dĩ Trạch lạnh lùng liếc mắt nhìn Âu Y Tuyết chỉ cao đến vai hắn, mặt lộ vẻ giễu cợt. Tựa hồ muốn nói: cô vĩnh viễn cũng không thoát khỏi bàn tay tôi được!"Chuyện không liên quan đến anh" Âu Y Tuyết trực giác muốn quay ngược lại, toàn thân lập tức đề phòng.
29 "Nhiệt liệt hoan nghênh học sinh Phổ Cao Danh Dương và Y Tư Lai Đốn đến căn cứ ‘sinh tồn thực tế’! Ở nơi này, mọi người sẽ triển khai các hoạt động sinh tồn hai ngày một đêm.
30 Trên gương mặt thanh tú mang theo nụ cười ngượng ngùng, dù là một thân mặc áo sơ mi màu trắng, quần jean cộng thêm một đôi giày chơi bóng, nhưng anh vẫn chói mắt đến như thế.
31 Cứ như vậy, Quý Đằng Viễn sử dụng thân phận đặc biệt của anh ở bên cạnh phòng Âu Y Tuyết. Đúng như dự đoán , khi anh cùng Âu Y Tuyết vai kề vai xuất hiện trong mắt mọi người thì chuyện này ngay sau đó được học sinh truyền ra.
32 Nước. . . Nước. . . Nước ở khắp nơi cuốn về phía cô, đánh ngược vào thân thể của cô, cô liều mạng giãy giụa muốn bắt được cái gì đó, nhưng làm thế nào cũng không bắt được.
33 Khi tất cả tuyển thủ dự thi của mình về hàng thì Âu Y Tuyết lại chìm sâu trong biển làm tất cả học sinh khiếp sợ. Cách đó không xa, trên bờ cát, Mạc Dĩ Trạch mặc Tshirt màu đen và quần jean bó sát người, đôi tay đút trong túi quần, bộ dạng dù bận vẫn ung dung nhìn Âu Y Tuyết không ngừng chìm vào trong nước, nhưng hành động đó không giống người đang bơi lội.
34 Nước biển dâng lên đến cổ, giờ phút này, Âu Y Tuyết nhìn thấy, cảm thấy, hô hấp được đều là biển. Tại sao hai chân cô không nghe sai bảo? Tại sao cô không thể khống chế thân thể mình?Mặt cô lộ vẻ hoảng sợ, nhìn nước biển xanh xanh, sợ hãi ăn mòn đầu óc khiến cô vô lực suy tư.
35 Khi Mạc Dĩ Trạch ôm Âu Y Tuyết đang bất tỉnh trở lại bờ cát, tất cả mọi người đều kinh hãi. Dĩ nhiên, đối tượng khiến họ khiếp sợ không phải là Âu Y Tuyết, mà là Mạc Dĩ Trạch.
36 Trong nháy mắt ý loạn tình mê, hắn thậm chí có ý muốn chiếm đoạt lấy thân thể của cô, nhưng lúc tầm mắt của hắn chuyển qua khuôn mặt trắng bệch của cô, hắn cố đè nén dục vọng trong lòng.
37 Mạc Dĩ Trạch làm sao cũng không ngờ, chỉ trong 30 phút thời gian ngắn ngủn, phòng của hắn lại có thêm một người. Nhìn hai bóng dáng ôm nhau trong phòng ngủ, ngón tay thon dài của hắn co rút thành quyền, môi mỏng mím chặt, hơi thở âm lãnh vòng quanh hắn, làm hắn giống như tượng đá, làm người ta giận sôi.
38 "Cái gì. . . ?" Đôi mắt sáng trong suốt của Quý Đằng Viễn bởi vì một câu nói này mà khiếp sợ không thôi. Mặc dù không biết giữa họ rốt cuộc có quan hệ gì, nhưng anh không muốn thấy cô bị thương.
39 Khuôn mặt tinh xảo bởi vì một cái tát dùng toàn bộ sức lực mà ửng hồng, ánh mắt lạnh lùng giận giữ trừng hắn, thân thể mảnh mai hiện lên vẻ kiêu ngạo cùng kiên cường của cô.
40 "Thoải mái sao?" Nụ cười tà ác nâng lên, đôi môi khêu gợi chiếm đoạt môi hồng của cô, bàn tay tăng thêm sức vuốt ve trên ngực cô. "Không cần. . . Buông tôi ra.