1 “Đó là chuyện rất lâu hồi trước. ” Vương San vuốt mái tóc của cô con gái bảy tuổi, “Bởi vì bố con quá thích mẹ, cho nên mẹ gắng gượng cho bố con theo đuổi.
2 “Tớ biết rồi. ” Giản Thương hơi gật đầu, rút lấy bức thư trong tay cô.
Mất đi sức nặng kia, Vương San cảm thấy hiu quạnh, rõ ràng vô cùng chán nản, lại không thể nhỏ xuống một giọt nước mắt.
3 “Chính là lần đầu tiên nhìn thấy mẹ con, bố liền cảm thấy mẹ con rất đáng yêu. ” Giản Thương nhớ lại dáng vẻ của Vương San vào năm đó, vừa kiêu ngạo lại nhạy cảm, giống như con thỏ vậy, làm chuyện gì cũng sơ sài, quật cường.