1 Mùa xuân tháng ba, hoa đào bay bay. Trong rừng truyền đến một tiếng gọi trong trẻo nhưng lạnh lùng còn mang chút lo lắng –“A Hành!”Vừa nghe đến tên này, ta liền không nhịn được mà run lên.
2 Buổi tối ta tự soi mình trong gương, lần đầu tiên thấy rõ ràng bộ dạng của thân thể mình đang sống nhờ. Da thịt trắng như tuyết, kiều mị vô cùng, dung sắc tuyệt lệ, không thể nhìn gần.
3 Mùa xuân, ta cả người đều cảm thấy mệt, cả ngày chỉ muốn ngủ. Nằm trên một tảng đá lớn dưới tàng cây bên bờ suối, lười biếng phơi nắng mặt trời, lòng ta bắt đầu nghĩ ngợi không yên.
4 Hoàng Dược Sư tinh thông ngũ hành bát quái, cơ quan trên đảo Đào Hoa rất mạnh. May mắn khối thân thể này của ta còn giữ lại tính đặc biệt của Phùng Hành là đã gặp qua cái gì thì không thể quên được, sau khi Hoàng Dược Sư dẫn ta đi một hồi, trên cơ bản ta sẽ không bị lạc đường.
5 Ta bất an cùng không yên đi theo phía sau Hoàng Dược Sư, suy nghĩ không biết hắn lại định làm cái gì? Có cái gì mà Hoàng Dược Sư không thể làm một mình mà nhất định phải nhờ Phùng Hành giúp mới được? Sẽ không phải là…ôi, ta thế nào lại có ý nghĩ không thuần khiết như vậy chứ a ha ha ha…Tám phần là biểu cảm của ta quá mức dê già, Hoàng Dược Sư liếc mắt một cái, vẻ mặt hứng thú hỏi: “Suy nghĩ cái gì?”Ta nhảy dựng lên, hoảng sợ liều mạng lắc lắc đầu.
6 Bình thường ngoại trừ ra ngoài đọc sách, ta cũng không vứt vốn ban đầu của mình đi, cứ có thời gian rảnh lại lại ở trong khuê phòng cắt cắt may may. Quần áo Tống triều ta mặc thật sự không quen, nhất là quần áo lót, lại là một vấn đề lớn.
7 Đang lúc ta thở phào một hơi thì chợt nghe thấy tiếng tiêu từ ngoài rừng truyền đến. Khúc tiêu giống như biển rộng mênh mông, vạn dặm không một gợn sóng, xa xa thuỷ triều chậm dãi dâng lên, càng gần càng nhanh dần.
8 Gác bút, hắn chậm rãi thong thả đi đến trước cửa sổ, đẩy cánh cửa ra, ánh trăng tiến vào, kéo dài trên mặt đất một thứ ánh sáng trắng nhợt. Hắn yên lặng không tiếng động ngắm nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời thật lâu sau mới chậm rãi rời ánh mắt, dừng ở trên bức hoạ mực còn chưa khô đang nằm trên bàn.
9 Từ ngày hôm đó trở đi ta liền không gặp lại Hoàng Dược Sư nữa. Ta cũng không tự mình đi tìm hắn, hiện tại người hắn không muốn gặp nhất có lẽ cũng là ta.
10 Đi trên đường cái ở Lâm An, ta không chỉ một lần nhìn lên bầu trời không nói gì. Ta hối hận, thật sự. Một trận quát tháo trên thuyền chẳng qua là kết quả của áp lực quá mức mà thôi, cũng chẳng phải xuất phát từ chính nghĩa gì cả, nhưng hiển nhiên có người không cho là như vậy.
11 Cái đánh lửa trong tay “lạch cạch” một tiếng rơi trên mặt đất. Ta bắt đầu nghi ngờ có phải ta đã chọc tới suy thần(*) không, nhiều phòng như vậy, thích khách đại nhân, vì sao ngươi cứ cố tình nhằm phòng ta chạy chứ?(*) “suy” trong “suy vong”, “thần” trong “thần thánh” =))Ta thở dài một hơi trong lòng, chủ động mở miệng nói: “Có cái gì cần tại hạ phục vụ sao?” Nếu không có giết ta ngay lập tức vậy đại khái là có cái gì cần ta hỗ trợ rồi.
12 Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: bởi vì người xuất trướng sẽ càng ngày càng nhiều nên chương này bắt đầu chuyển sang ngôi thứ ba. * * *Bốn năm sauMột tiểu cô nương mặc xiêm y màu vàng nhạt cầm giỏ thức ăn đi xuyên qua đường cái huyên náo, khi đến cuối đường thì rẽ vào trong một gian cửa hàng.
13 Du thuyền Thái Hồ, cảnh trí hai bên bờ sông khiến người say mê. An Nhược Sơ gối hai tay sau đầu nằm ở trên thuyền tre, nhìn mây trắng từ từ trôi trên bầu trời, gió thổi mặt hồ hiu hiu, nghe tiếng thuyền lướt trên mặt hồ khiến nước chảy róc rách, cảm thấy thời gian như ngừng trôi.
14 Bóng đêm chậm rãi buông xuống. An Nhược Sơ trốn trong hòn giả sơn, chịu đựng đau đớn khó nhịn gấp mấy lần bình thường. Đêm nay Thái Hồ dường như không yên tĩnh, tiếng tù và u u kêu suốt cả buổi tối.
15 Hoàng Dung cười nói: “Cha, sao người lại tới đây?”Hoàng Dược Sư trầm mặt: “Ta sao lại tới?! Tới tìm ngươi chứ còn gì nữa!”“Cha, vậy tâm nguyện của người…” Hoàng Dung còn nhớ phụ thân từng nói qua nếu chưa luyện thành Cửu âm chân kinh quyển thượng thì quyết không rời đảo, bây giờ vì bản thân bướng bỉnh hại phụ thân phải phá thệ, tâm trạng nhất thời cảm thấy khó chịu.
16 Lục Quán Anh lúc này mới nhớ ra cả ngày không nhìn thấy bóng dáng An Nhược Sơ, quay đầu sang hỏi Lục Thừa Phong: “Cha, buổi chiều hôm qua Sơ tỷ vào trang, người có gặp nàng không?”Lục Thừa Phong lắc đầu, “Chưa hề nhìn thấy nàng.
17 An Nhược Sơ dùng hết sức lực toàn thân để cắn vào động mạch cổ của hắn, hận không thể uống máu hắn, ăn thịt hắn. Nàng rất hận, rất hận! Nàng thật vất vả mới thuyết phục bản thân chấp nhận số mệnh, vì sao hắn còn phải xuất hiện? Vì sao hắn còn phải xuất hiện?! Hắn đến để làm gì? Đến tặng cho nàng một cây châm nữa sao? Hay là đến xem nàng đã chết chưa? Thật vô cùng có lỗi a, nàng chưa chết, không thể như ý của hắn.
18 Hoàng Dung từ trong bọc lấy ra một cái được bao bằng giấy, mở ra đưa cho An Nhược Sơ, cười nói: “Sơ tỷ, tỷ vừa uống thuốc xong, nhất định rất đắng đúng không? Ta vừa mua chút mứt táo, ăn hai miếng này để bớt đắng.
19 Cứ như vậy, An Nhược Sơ mỗi ngày nằm ở trên giường như trở thành một phế nhân. “Sơ tỷ, Lăng Nhi đến thăm tỷ đây!”Người chưa tới, giọng đã tới trước. Lăng Nhi từ cửa phòng vươn đầu vào trong dò xét, hướng An Nhược Sơ đang nằm trên giường lộ ra một nụ cười nghịch ngợm.
20 Hoàng Dược Sư hừ lạnh một tiếng, “Ngươi còn có mặt mũi gọi ta là sư phụ sao?!”Mai Siêu Phong liên tục dập đầu: “Đệ tử tội đáng chết vạn lần!”Hoàng Dược Sư xoa nhẹ ngọc tiêu trong tay, mặt mày có chút khiêu khích, “Hừ? Vậy thì hãy nói ngươi tại sao lại đáng chết?”“Đệ tử…đệ tử không nên trốn tránh hình phạt của sư phụ.