1 Hôm nay, là buổi tham quan cuối cùng trước khi tốt nghiệp Cao Trung. Từ Nghiên do để quên đồ ở tiệm ăn, phải quay về lấy, cho nên thời điểm lên xe buýt trễ hơn người khác.
2 "Chân cậu lạnh, mình giúp cậu giữ ấm. " Âm thanh Mạc Quân Lâm cực kì trầm thấp, làm cô nghe tới lùng bùng lỗ tai.
"Quân Lâm, chúng ta lớn rồi, không giống hồi nhỏ nữa, cậu không được tùy tiện sờ mình.
3 Hai chân Từ Nghiên khép chặt, nhưng lại vô tình kẹp chặt cái tay hư hỏng kia lại giữa hai chân, Mạc Quân Lâm không cảm thấy mắc cỡ, hắn vươn ngón tay ra, móc lấy cái quần lót của cô, kéo xuống hẳn một phần.
4 Từ Nghiên trước kia có bao nhiêu tín nhiệm Mạc Quân Lâm, thì hiện tại liền có bao nhiêu thất vọng. Lý Húc nhìn khuôn mặt trầm xuống của Từ Nghiên, khóe miệng mới tươi cười giờ cũng nhạt phai.
5 "Nếu người trước kia thổ lộ với cậu là mình, cậu cũng sẽ chấp nhận, đúng không?"
"Mình. . . . . " Hai người trong tình cảnh này, cô làm sao dám nói sự thật?
Từ Nghiên thanh giọng: "Tóm lại từ đây về sau chúng ta chỉ là bạn bè.
6 Mạc Quân Lâm làm sao có thể dễ dàng từ bỏ. Hơn nữa, cảm giác điên cuồng này so với lần trước còn nhiều hơn. Mạc Quân Lâm đem ngón tay giữa của hắn cắm vào bên trong cơ thể cô.
7 Nguồn nhảy chương
8 Nếu mẹ biết, khẳng định sẽ nổi điên, còn có những cậu xung quanh, ở trường học, họ sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ, cô bỗng nhiên không dám nghĩ nhiều nữa, hậu quả thật là quá đáng sợ!
Cô thật tình không muốn ai biết chuyện này!
Từ Nghiên nuốt nước miếng, âm thanh khàn khàn cố đè nén nói ra: "Không có gì, chỉ là mình hơi đau bụng.
9 Nữ trợ lý này, dáng người cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp, thường xuyên hoạt động tích cực bên đội bóng rổ, có việc gì lớn nhỏ đều lôi Lý Húc đi cùng.
Bức ảnh kia, lòng cô hy vọng không phải là hắn, nhưng nếu không là hắn, thì còn có thể là ai?
Từ Nghiên bất giác, đau lòng mà bật khóc.
10 Lý Húc nghe được lời cô, sắc mặt trở nên điên cuồng tức giận.
Hắn gạt Mạc Quân Lâm qua một bên, xông lên trước bắt Từ Nghiên lại. Nhưng lại bị Mạc Quân Lâm nghiêng người ngăn cản, hắn nổi giận đùng đùng, cách Mạc Quân Lâm muốn kéo Từ Nghiên, quát to lên: "Em có biết em đang nói cái gì hay không? Chúng ta ở bên nhau bao lâu rồi, hôm nay em tùy tiện nghe lời người khác nói, liền muốn chia tay với anh?"
Từ Nghiên núp ở sau lưng Mạc Quân Lâm.
11 "Nghiên Nghiên, con la cái gì Quân Lâm lâu lâu không tới chơi, con không thể mất lịch sự như vậy được. "
Mẹ Từ đem trà để lên bàn, sau đó xoay đầu giáo huấn cô.
12 Hai tuần không ngại mưa gió, Mạc Quân Lâm mỗi ngày đều nghiêm túc chuẩn bị các loại đề bài hướng dẫn Từ Nghiên học bổ túc toán.
Buổi chiều, mẹ Từ ra ngoài bàn công việc với bạn, vì gấp gáp mà không có báo với Từ Nghiên đã chạy vội ra ngoài.
13 Mẹ Từ chờ Mạc Quân Lâm cột dây giày cho Từ Nghiên xong mới tiến lên phía trước nhìn Từ Nghiên. Bà quả thật vừa lòng hai đứa nhỏ, không chừng thi xong, tụi nhỏ có thể thân mật với nhau hơn.
14 Trong lúc cô đang thẫn thờ suy nghĩ, ở một nơi xa ập đến một câu nói, làm cô bừng tỉnh
"Lý Húc, anh bình tĩnh. "
Một cô gái kêu lên hai ba lần, càng kêu càng lớn tiếng, bỗng nhiên lại tức giận hét lên: "Lý Húc, anh đứng lại đó cho em.
15 Từ Nghiên tuy trong lòng ngọt như có đường, nhưng tưởng tượng đến cảnh hắn ép buộc cô lúc trước, đương nhiên không thể đơn giản mà đáp ứng hắn được.
Cô hừ một tiếng: "Mạc Quân Lâm, cậu thấy mình sẽ kết giao với một tên ma vương như cậu sao.
16 Hai người bắt xe bus, đường đi có điểm xa. Lái xe thì quá mệt mỏi, ở trên xe có thể vừa ngắm cảnh vừa trò chuyện, rất là vui vẻ. Mạc Quân Lâm hỏi Từ Nghiên vài điều ở trường học, cô nói cho hắn nghe, hai người trò chuyện vui vẻ bất tri bất giác đã một tiếng đồng hồ qua.
17 Bí mật bị vạch trần, như là có một cục lửa nóng đang chạy tán loạn trong cơ thể cô. Máu ở mạch máu sắp nổ tung, vọt thẳng lên đầu, trong nháy mắt hai má cô hồng lên thiêu nóng.
18 Cô muốn phát ra âm thanh ngăn cản hành động của hắn, nhưng hắn lấy tay bịt miệng cô lại, cô chỉ có thể phát ra tiếng "ô ô" ngăn cản. Hai tay cố gắng kéo tay hắn ra nhưng tốn công vô ích.
19 Cô sợ tới mức đầu choáng váng mắt nhìn thấy hoa, cô muốn chết ngất.
Không biết qua bao lâu, mới nghe thấy Mạc Quân Lâm phía sau truyền đến tiếng trầm thấp: "Bọn họ đi rồi.
20 Hắn sau đó hỏi lại: "Mắt em đỏ, em vừa khóc sao. "
"Không có, Lý Húc khóc, em có chút khó xử. . . . "
". . . . . " Mạc Quân Lâm trầm mặc một chút, sau đó hỏi: "Tại sao cậu ấy khóc?"
"Em nói rõ em muốn cùng anh ấy chia tay, cho nên.