1 Chỉ cần bị anh nhẹ nhàng hôn lênNgón tay ma lực đụng vào thân thểEm liền bị mất phương hướng……………………. . Một phòng bệnh riêng trang bị đầy đủ thiết bị nhưng tràn đầy mùi thuốc tiêu độc,bác sĩ nhìn ông lão gầy yếu nằm trên giường bị bệnh hành hạ lâu ngày.
2 Hạ Vũ Thần trong lòng cũng hoảng sợ không ít,nhưng cô mơ hồ hiểu dụng ý Tiêu lão tiên sinh tại sao phải làm như vậy,ông từng nói với cô tình trạng trong nhà, mà cô cũng nhận lời giúp ông hoàn thành tâm nguyện cuối cùng trong đời.
3 “Thật xin lỗi,quấy rầy các người,tôi nghe nói. . . . . . có người đến. ” Cô cười lễ phép nhìn hắn. Hạ Vũ Thần không tự chủ hai gò má đỏ bừng. Mặc dù trong lúc nằm viện cô được Tiêu lão tiên sinh đưa không ít hình chụp Tiêu Tử Uý,cũng từng nghe qua không ít chuyện liên quan đến hắn,nhưng đến khi bản thân chính mắt thấy,càng cảm thấy hắn thật anh tuấn,trong lòng cô nổi lên rung động không nhỏ.
4 Cô gặp qua đủ loại bệnh nhân cố tình gây sự,cô tin Tiêu Tử Uý sẽ không khó đối phó hơn bọn họ. “A,tối nay sao thật đẹp lại vừa sáng,anh không thấy sao?”Cô ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm đen như nhung, những ánh sao nhỏ phát tia sáng dịu dàng.
5 Nửa đêm,Tiêu Tử Uý kết thúc công việc một ngày trở lại”Di viên”,vừa lúc thấy Hạ Vũ Thần vừa ra khỏi phòng ba hắn. Kể từ khi cùng hắn nói chuyện sau vườn hoa “Di viên”,hắn luôn không cho cô sắc mặt tốt để nhìn,còn thường xuyên châm chọc cô,nhưng tất cả cô đều yên lặng thừa nhận,cô không muốn là người đứng giữa khiến cha con họ xung đột.
6 Không thể tiếp tục đứng đây,hắn phải rời đi. Đang lúc hắn xoay người muốn lên lầu,cô ở phía sau nói với hắn. “Xế chiều bác Tiêu vừa phát bệnh,bác sĩ đã đến xem qua hiện tại đã không có chuyện gì,bất quá nằm viện quan sát vẫn tốt hơn.
7 Còn nữa ở dưới áo ngủ bảo thủ là dáng người xinh đẹp uyển chuyển,mỗi một cảnh đẹp bí mật hắn đều mơ tưởng tìm kiếm. “Tôi muốn biết cô dùng phương pháp gì mê hoặc ba tôi,để ông ấy đồng ý lấy cô vào cửa.
8 Tiêu lão tiên sinh vừa phát bệnh Hạ Vũ Thần kịp thời giúp ông uống thuốc hơn nữa lập tức gọi bác sĩ đến trị liệu,sau một trận luống cuống tay chân tình huống cuối cùng đã ổn định.
9 “Mau. . . . nói xin lỗi với. . Vũ Thần. . . . . . !” Tiêu lão tiên sinh vừa thở gấp vừa đứt quảng nói. “Tiêu bá bá,thân thể của ngài quan trọng hơn,đừng nói nữa,tôi không sao.
10 “Tôi. . . . . . Tôi muốn nói chuyện với anh một chút. ” Cô sợ hãi ngước mắt lên nhỏ giọng nói. Cô không muốn bị những người khác phát hiện cô vào giờ này còn đến tìm hắn.
11 Sau cuộc mây mưa,Hạ Vũ Thần muốn đứng dậy rời đi nhưng Tiêu Tử Uý không chịu để cho cô đi. “Buông tay,để em đứng lên!” Cô đẩy sao cũng đẩy không được hắn.
12 Những ngày kế tiếp,Tiêu Tử Uý cùng Hạ Vũ Thần rất rõ ràng trốn tránh đối phương. Tiêu Tử Uý đi sớm về trễ, mỗi ngày đều sắp xếp cho bản thân thật nhiều công việc,mệt mỏi về đến nhà liền ngã đầu nằm ngủ.
13 “Đừng tiến hơn nữa,chúng ta đã sai,chuyện đả qua nên để cho nó qua đi. ” Chuyện đêm hôm đó cô không muốn nhắc lại nữa. “Nói thì dễ,em chỉ anh làm sao quên?” Hắn từng bước tiến tới gần,còn cô từng bước lui về phía sau.
14 Hai người muốn trốn tránh đối phương,ngược lại càng thêm lúng túng. Nhưng Tiêu Tử Uý thật sự không thể nhĩn tiếp nữa,hắn cần phải mở rộng cửa lòng nói rõ mọi chuyện với Hạ Vũ Thần.
15 “Nơi này là phòng trước kia của anh,vừa nghĩ tới hàng đêm em ngủ trên giường anh,bảo sao anh không động tâm?” Bàn tay to của hắn vỗ về eo cô,thoáng cái tiến vào bên trong áo.
16 “Tử Úy,bên ngoài có người tìm anh. ” Tiểu đệ giúp việc đi vào gọi hắn. “Người nào?” Đang làm việc Tiêu Tử Uý ghét nhất bị quấy rầy,cho nên khẩu khí có phần không tốt.
17 Sau khi dùng xong bữa trưa đơn giản cùng Hạ Vũ Thần,Tiêu Tử Uý đưa cô đến xem khu nhà của hắn. Căn nhà rất đẹp và ngăn nắp. Phía sau tủ rượu là phòng bếp nhỏ,phòng ăn cùng phòng khách thì dùng bình phong giấy kiểu nhật ngăn cách,sau tủ sách cao đến trần nhà chính là phòng ngủ của hắn,ngay cả phòng tắm cũng chỉ dùng rèm mỏng manh ngăn lại.
18 Buổi tối,Tiêu Tử Uý kết thúc công việc liền muốn nhanh chân chạy về nhà,nhìn thấy và được ôm cô gái hắn yêu dù một ngày làm việc mệt mỏi cũng rất đáng giá.
19 “Không,bởi vì yêu cháu nên nó mới chịu ở lại,cho dù nó hận ta,hận cái nhà này nó vẫn trở lại. ”“Tiêu bá bá,đừng nghĩ như vậy,Tử Úy một chút cũng không hận ngài.
20 Sáng hôm sau Tiêu gia không được an bình,nguyên nhân thì ra hai người Tiêu Mỹ Châu cùng Chu Bá Tinh không mời mà tới. “Thơm quá!Tôi hình như ngửi được mùi cháo trứng muối thịt nạc,không biết tôi có vinh hạnh cùng dùng một chén?” Tiêu Mỹ Châu nghênh ngang đưa con trai đến”Di Viên” , vừa lúc gặp bọn họ đang ăn sáng.
Thể loại: Xuyên Không, Trọng Sinh, Dị Giới, Huyền Huyễn, Ngôn Tình
Số chương: 8