1 Sử Thiết Sinh nói: nếu như tàn tật có nghĩa là không hoàn mỹ, khó khăn và trở ngại mà nói, mỗi người chúng ta đều là người tàn tật. Ở trong lòng Tiễn Bội Bội, cho dù tất cả mọi người đều không hoàn mỹ, Niếp Thù cũng luôn tồn tại giống như Thần, cho dù thân thể anh tàn tật không đầy đủ.
2 Từ nhỏ, ba Tiễn đã nói cho bảo bối mình nghe muốn có thứ gì thì nhất định phải cố gắng giành vào tay, nếu không sẽ hối hận cả đời. Nếu như tự mình thật sự không giải quyết được có thể tới tìm ba, ba không giải quyết được nữa.
3 Tác giả có lời muốn nói: xét thấy có thể có bộ phận trẻ em không xem qua 《Đêm khuya xem sơ qua websites》, dưới một cuộc so tài đơn giản đã giới thiệu quan hệ của các nhân vật chính trong truyện.
4 “Nghe nói thiết kế nghệ thuật công viên cho lần hoạt động này là anh làm?” Không biết lúc nào Tào Oánh Oánh đã bưng cái ly đến bên cạnh anh, cùi chỏ khoác lên tay vịn, nhìn cảnh sông nước phía xa nói.
5 Lại nói Niếp Thù nhận case lần này là thiết kế sân vườn cho cung điện của một quốc gia nhỏ ở châu Âu, dღđ。l。qღđ nếu như có cơ hội lựa chọn, trăm phần trăm Niếp Thù sẽ chọn từ chối, dù sao khoảng cách văn hóa khác biệt quá lớn, rất nhiều nơi đều muốn học tập đi sâu vào, tránh khỏi tạo thành xung đột.
6 “Con gái ngoan, nói cho ba nghe xem nào, có phải gần đây con gặp phải chuyện gì không vui không?”
Tiễn Bội Bội nghĩ: Mình biểu hiện rõ như vậy sao. Nhưng hiển nhiên bây giờ không phải là vấn đề cô biểu hiện rõ ràng hay không rõ ràng, mà là, cho dù trong ngày thường dù hồ đồ thế nào, nói chuyện đàn ông với ba.
7 “Ở đó chờ, chớ lộn xộn. ” Tiễn Bội Bội nhận được điện thoại của Niếp Thù thì rất hưng phấn, bởi vì một câu nói này nhất thời bay lên một độ cao không cách nào địch nổi.
8 Tiễn Bội Bội biết chuyện mình không sợ sấm đánh không sợ tia chớp là rất kỳ lạ. Cho nên mỗi lần người khác hiểu lầm, cô cũng lười giải thích.
Nhưng mà, hiểu lầm hôm nay, cô lại hoàn toàn không dự đoán được.
9 Niếp Thù nhìn cái hộp trong ngực, quyết định lý trí coi thường vấn đề của cô: “Cái gì đây?” Anh hỏi.
“Đặc sản, đặc sản ba Tiễn mẹ Tiễn mang về từ chỗ du lịch.
10 Khi Niếp Thù tỉnh ngủ phát hiện trong nhà ít đi người thì có chút kinh ngạc. Anh cũng hoàn toàn không muốn cô đi về trước, dù sao lúc trước Tiễn Bội Bội đều muốn ở chỗ này thêm một phút thì tuyệt đối sẽ không đi sớm một giây.
11 “Còn phải, còn phải. . . . . . Ấy, làm gì mà lịch sự như vậy, nhiều hơn nữa một chút!” Hai tay Tiễn Bội Bội chống ở phía sau xe lăn Niếp Thù, giãy dụa eo nhỏ làm nũng nói.
12 “Lúc nãy anh sao vậy? Đột nhiên ho mãnh liệt như vậy. ” Rất lâu sau đó, Tiễn Bội Bội giả bộ không thèm để ý hỏi.
“Có thể bữa ăn tối quá cay, giọng nói có chút không thoải mái.
13 “Ny tử*, cậu nói xem rốt cuộc tớ nên đi hay là không đi đây?” Trong giờ học, Tiễn Bội Bội chống cằm hỏi Trương Đan Ny bên cạnh, cũng không biết ánh mắt bay đi phương nào.
14 Đợi cô phản ứng lại, đã thấy Niếp Thù trợn to hai mắt nhìn chằm chằm mình. Xúc cảm mềm mại trên môi cũng nói cho cô biết mình đã làm chuyện tốt gì.
Ôi, cô ở dưới tình huống như thế hôn anh.
15 Ngày kế đi học, Tiễn Bội Bội nói chuyện xảy ra vào đêm hôm trước khi ở nhà Niếp Thù cho Trương Đan Ny nghe, nhất thời Trương Đan Ny trừng lớn cặp mắt, một lát sau mới thở dài một tiếng: “Bạn học Bội Bội này, không phải chị nói em, phản xạ hình cung của em còn hơn cả khủng long.
16 Giáo viên lịch sử lớp khoa học xã hội luôn cực kỳ đáng ghét, mỗi lần luôn nói thao thao bất tuyệt đến tan lớp còn dạy quá giờ. Bình thường thì thôi, một ngày như hôm nay, bạn học phía dưới có vẻ cực kỳ nóng nảy.
17 Lại nói, khi Niếp Thù đi chuyến bay tới Hồngkong, được cho biết bởi vì nguyên nhân thời tiết không cách nào hạ cánh được, máy bay lập tức bay theo đường cũ trở lại thành phố T.
18 Niếp Thù lại sinh ra cảm giác khó chịu một lần nữa, anh nhắm hai mắt lại, không muốn nhìn thấy vẻ khiếp sợ trên mặt cô.
Nền đất thật lạnh, cơ thể vẫn run rẩy, anh cố gắng xoa bóp bắp chân đau đang bắt đầu co lại vì lạnh của mình, không nhịn được lớn tiếng gọi: “Tiểu Lâm, Tiểu Lâm.
19 Chỉ thấy Tiễn Bội Bội luôn tốt tính lại xoay người lại, đánh vào trên sống mũi của nam sinh kia.
“Bốp” một tiếng, nam sinh cao hơn cô gần một cái đầu ầm ầm ngã xuống đất.
20 “Cửa bị đá hư rồi. ” Vấn đề Tiễn Bội Bội nghĩ đến đầu tiên sau khi tỉnh táo lại là vấn đề này.
“Ừ. ” Niếp Thù nhìn cánh cửa trong trạng thái nửa treo lơ lửng, gật đầu.