1 Thành phố C mùa hạ mưa nhiều.
Tan sở, Quý Trường Ninh nhận được điện thoại của người giúp việc nhà họ Diệp: “Hình như tiểu thiếu gia bị ốm, cứ nằng nặc đòi đi về.
2 Diệp Duệ An ngoan ngoãn ăn cơm, trong lúc đó, Quý Trường Ninh vẫn luôn ngồi đối diện quan sát, đợi đến khi cậu bé đặt đũa xuống, cô mới rút một tờ giấy ăn đưa cho nó.
3 Quý Trường Ninh nhìn theo hướng Diệp Duệ An chỉ, cô hơi nhếch môi nhưng không nói gì, giúp cậu bé bẻ lại cổ áo rồi đứng dậy, vỗ đầu ý bảo nó đi qua đó: “Đi đi.
4 Sáng hôm sau, Diệp Duệ An dậy rất sớm, vẫn còn mặc đồ ngủ đi sang gõ cửa phòng Quý Trường Ninh, mới gõ hai cái thì cửa bỗng mở ra, nó nhìn người đứng ở cửa, túm ống quần cô nịnh nọt: “Mẹ ơi, khi nào thì ba đến đón con?”
Quý Trường Ninh đã thay quần áo, có chút bất đắc dĩ nhìn con trai, cô tưởng nó ngủ một giấc rồi sẽ quên, ai ngờ vẫn nhớ rõ, hơn nữa còn vì thế mà dậy rất sớm.
5 Quý Trường Ninh không nhìn kỹ những người bên trong, nhưng lại liếc thấy anh, cô nhếch môi né tránh tầm mắt anh, cúi đầu nói “Xin lỗi” với người nọ rồi rời đi.
6 Quý Trường Ninh ung dung đối diện anh, cô hạ cánh tay vịn trên khung cửa, nghiêng người nhìn về phía phòng khách: “Ba con tới đón con này. ”
Diệp Duệ An từ trong đi ra, tủi thân không nói câu nào, nó đứng bên cạnh Quý Trường Ninh ngửa đầu nhìn cô, trông có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
7 Diệp Tư Nguyên không nói gì, chỉ cúi đầu húp cháo, tóc mái trên trán anh lòa xòa che đi đôi mắt, Diệp Duệ An không thể thấy rõ vẻ mặt anh, trong lòng nó đang rất run, sợ rằng mình đã khiến ba không vui, ngó quanh bốn phía, ngoài bác giúp việc đang rửa rau trong bếp thì không còn ai khác, chẳng may ba nổi giận, ai sẽ đến cứu nó đây? Nó bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, toàn thân cũng căng như dây đàn, nó thận trọng quan sát Diệp Tư Nguyên, trong lòng âm thầm tính toán liệu có nên gọi ông nội.
8 Quý Trường Ninh đưa Diệp Duệ An đi đăng ký một lớp dương cầm thiếu nhi cơ bản, một cô giáo khoảng hơn ba mươi tuổi ra tiếp đón họ: “Trẻ con bây giờ trước tiên phải nhập môn căn bản, chúng tôi có cả lớp lớn và lớp nhỏ.
9 “Ha ha, hai mẹ con này thật biết giả vờ, nhóc con vừa mới gọi ai là ba chứ?” Người nọ vỗ vỗ mặt Diệp Duệ An, “Tôi thấy nó chính là giống của Diệp Tư Nguyên, cô là vợ của hắn.
10 Diệp Duệ An chợt nhớ ra là quên mất không nói với ba chuyện ngày mai đến nhà ông nội, nó nhìn Quý Trường Ninh xin giúp đỡ, thay đổi dáng vẻ ngạo nghễ vừa rồi: “Mẹ ơi, con có chuyện quên mất không nói với ba, mẹ giúp con gọi lại lần nữa được không?”
Quý Trường Ninh đi tới lấy điện thoại trong tay nó, nói: “Mai đến nhà ông rồi nói, bây giờ mẹ cho con đi tắm.
11 Khi Diệp Tư Nguyên về nhà thì Diệp Duệ An đã được đón đi rồi, anh đứng ngoài cửa một lát, sau đó hỏi: “Lúc Quý Trường Ninh đến đây có gì khác thường không?”
“Không có, vẫn bình thường, cô ấy còn nói chuyện với lão gia một lúc.
12 Mong muốn cả đời đối với Quý Trường Ninh rất đơn giản, tìm một công việc ổn định, lấy một người chồng đáng tin cậy, và nếu có thể thì đến Milan thăm mẹ và anh trai.
13 Quý Trường Ninh và Diệp Tư Nguyên không tính là bạn bè, nhưng cũng không thể coi như hai người xa lạ, thỉnh thoảng tình cờ gặp nhau, cô vẫn cung kính chào anh một tiếng “Diệp thiếu gia” như những người khác, nếu tâm tình tốt, Diệp Tư Nguyên sẽ nói với cô vài câu, nhưng cũng chẳng phải là những điều cô thích nghe: “Sao tôi nghe nói dạo này cô làm việc rất chán, có phải lại xem mặt thất bại không?” Mỗi lúc như vậy, cô chỉ cố gượng cười: “Diệp thiếu gia, tôi sẽ chú ý.
14 Diệp Hồng Đào rất phấn khởi khi nghe nói Diệp Tư Nguyên có bạn gái, ông liên tục giục anh sắp xếp cho ông gặp mặt một lần: “Cô gái đó là người ở đâu, làm gì, sao hai đứa lại quen nhau? Bao giờ dẫn về cho tôi gặp mặt?”
“Gấp cái gì? Không sợ dọa người ta chạy mất à.
15 Văn Tử tên thật là Cốc Thiếu Văn, nhưng các anh em luôn thích gọi cậu là Văn Tử. Cậu là một thanh niên nhiệt huyết, có lẽ do hồi bé đọc quá nhiều tiểu thuyết kiếm hiệp, cho nên cậu cảm thấy việc đầu rơi máu chảy vì anh em là một chuyện rất vĩ đại, điều này cũng dẫn tới việc cậu chưa tốt nghiệp cấp ba đã xông ra ngoài xã hội.
16 Diệp Tư Nguyên nghĩ rằng Quý Trường Ninh chỉ đang cáu kỉnh, về việc cô nói ly hôn, anh không hề để vào tai, cho dù có nghe cũng không cho là thật, con cũng có rồi còn giày vò làm gì nữa? Hơn nữa anh cảm thấy phụ nữ là sinh vật khẩu thị tâm phi, mặc dù một giây trước cô vừa nói ly hôn, chờ cô nghĩ thông suốt rồi sẽ không còn nhắc đến chuyện đó nữa.
17 Hơn mười giờ tối, Quý Trường Ninh sinh hạ một bé trai, Diệp Hồng Đào xúc động rưng rưng, khi y tá bế đứa trẻ ra cho ông xem, hai cánh tay ông run rẩy giơ lên giữa không trung rồi lại hạ xuống: “Tay tôi thô ráp, làm đau nó thì không được.
18 Ngày cô sinh Diệp Duệ An thực sự là đã ép anh, cô không phủ nhận. Cuộc sống anh mang lại không phải điều cô chờ mong, cô thất vọng nhưng đồng thời cũng tự động viên mình, cuộc sống của những người trẻ tuổi chẳng phải nên kịch tính một chút sao? Nếu cứ bình thường nhạt nhẽo thì có gì thú vị.
19 Quý Trường Ninh bị Diệp Tư Nguyên nửa ôm nửa đẩy ép vào trong xe, Diệp Duệ An thấy cô không vui bèn lập tức đưa sang một thanh sô-cô-la, vụng trộm liếc nhìn người đang lái xe đằng trước, nó dịch người sát lại gần Quý Trường Ninh, nhăn cái mũi nhỏ, khẽ giọng nói: “Ba bị đánh mà không khóc.
20 Sau khi ăn cơm trưa, Diệp Tư Nguyên vẫn ở lại đây, trong thời gian đó còn ngủ một giấc, khi tỉnh dậy tinh thần rất sảng khoái. Quý Trường Ninh vừa rút quần áo ngoài ban công vào, lúc hai người đi qua nhau, anh nói: “Anh về đây.