1 Ấn tượng về Qua Âm Châu trong lòng Phương Đăng giống như một tấm gấm Tô Châu sờn cũ, vừa tú lệ lại vừa phủ đầy tro bụi của thời gian. Người ta luôn cho rằng nó đẹp, nhưng lại không cẩn thận ngắm nhìn.
2 Phương Học Nông lại ngủ vùi sau cơn say bí tỉ. Phương Đăng nằm trên chiếc giường nhỏ bên kia rèm, nghe tiếng chai rượu thủy tinh rơi xuống đất đánh ầm một tiếng nhưng không vỡ, quay tít trên sàn nhà, ngay sau đó là tiếng ngáy lớn của cha cô như sóng cuồn cuộn tới.
3 Phương Đăng muốn trèo ra ngoài bức tường của Phó gia hoa viên, vì không tìm được điểm dừng chân thích hợp, so với lúc vào càng đi xa hơn rất khổ sở, tư thế cũng hết sức chật vật.
4 Bỏ Phó Kính Thù ra ngoài cuộc sống, cái nhìn của Phương Đăng về Qua Âm Châu trở nên mới mẻ hơn. Trước đây cô chỉ nhìn thấy bóng lưng của anh, bây giờ mới phát hiện trên con hẻm nhỏ về nhà, hai bên đường đều nở đầy hoa mỹ nhân, lá xanh chen chúc các bông hoa lớn sặc sỡ trên cành cây màu mỡ, dù còn non vẫn mang một màu đỏ thẫm, vẻ đẹp như mê hoặc lòng người.
5 Quả nhiên, anh không muốn nói đến cái tên đó, coi như chưa nghe những gì Phương Đăng hỏi. “Cha của Phó Chí Thời gọi là Phó Kính Thuần, ông nội của ông ta và ông nội tôi là hai anh em ruột, ông cố tôi – Phó Học Trình có bốn người con, ba nam một nữ.
6 Qua ngày hôm sau, Phương Đăng ngồi xé mấy tờ báo đã dán trên tường xuống, theo thói quen lại hướng mắt nhìn khung cửa sổ trên căn lầu nhỏ đối diện. Cô ngạc nhiên khi nhìn thấy mấy chậu hoa mỹ nhân đặt trên bệ cửa sổ phòng anh, chậu hoa còn ướt, dường như vừa được tưới nước, những đóa hoa màu vàng xinh đẹp nhú ra giữa tảng lá xanh biếc màu mỡ.
7 Cậu bé kia sợ quá, nước mũi lại bắt đầu chảy ra, Phương Đăng giận đến mức không nói nổi, lúc này Phó Chí Thời bắt đầu bò dậy cố gắng thoát khỏi tay cô, Phương Đăng dùng cặp táp đè nửa người trên của cậu ta lại, giọng cô dồn dập nhưng chói tai: “Tôi kêu cậu đánh nó, cậu nghe không? Nếu không thay trời hành đạo, sau này nó vĩnh viễn coi thường cậu!” Cậu bé rụt vai, lùi lại một bước.
8 Có thể do Phương Đăng để ý, ba ngày liên tục, cô đều vô tình hay cố ý nhìn thấy Phó Kính Thù, có lúc ngoài cửa, có khi đứng trước cửa sổ chờ đợi. Anh đang chờ bưu phẩm đến muộn kia, nét bình tĩnh trên mặt anh hiện giờ cũng lộ lên vài phần sốt ruột.
9 Phó Kính Thù hỏi Phương Đăng có hiểu không, Phương Đăng không hiểu. Cô chẳng qua chỉ là con gái của một tên ma men, sống một ngày qua một ngày, những thứ như nhà cao cửa rộng hay vinh dự đến bây giờ cũng chẳng hề liên quan đến cô.
10 Phó Kính Thù gật đầu. “Chính là người đã khai sáng cơ nghiệp Phó gia sao?” – Phương Đăng nhìn kỹ tướng mạo ông lão trong tranh vẽ, nghe nói hiện nay, trường đại học lớn nhất thành phố còn có tượng của ông ta, không kể tiền quyên góp cho trường học, hơn một nửa đường sá trên đảo này lúc đầu đều là do ông bỏ tiền túi ra xây dựng.
11 Phương Đăng tìm khắp phòng khách lầu hai, chỉ thấy một ít thuốc cảm, nhưng số thuốc này không đủ để đối phó với bệnh tình ngày càng nặng của Phó Kính Thù, hiện giờ cả người anh đều hâm hấp nóng, nếu không thể hạ nhiệt xuống, có khi sẽ biến thành viêm phổi không chừng.
12 Phương Đăng nhận mảnh gương, nhưng lại không cầm về. Cũng giống như khi Phó Kính Thù vì cô mà trồng chậu hoa mỹ nhân, tất cả đều là đồ quý, tuy nhiên cô lại không thể giữ bên mình, nhất là mảnh gương này nhìn qua còn đáng giá vài đồng, cô nghĩ nếu nó rơi vào tay người khác, có thể bị đem đổi lấy tiền uống rượu cũng nên.
13 Phương Đăng rất lâu rồi không leo tường để vào Phó gia Hoa viên, đang mùa đông, tay chân cũng không lanh lẹ như bình thường, ngày hôm trước trời vừa mưa xuống, rêu xanh bám đầy tường lại trơn ướt, cô suýt chút nữa thì té chổng vó lên trời.
14 Lục Ninh Hải lên đảo mới nhớ hôm nay là đêm giáng sinh của người Tây phương. Lúc vợ ông còn sống, mỗi khi đến thời gian này nhất định là vô cùng bận rộn với con trai ở nhà, ông vừa về đến là nhìn thấy khắp phòng treo đèn hoa đủ màu, dùng cây quế thay cho cây giáng sinh.
15 Giáng sinh vừa qua không bao lâu là đến năm mới, những ngày lễ này đối với Phương Đăng mà nói không có ý nghĩa gì, có chăng là ở Cô nhi viện Thánh Ân bên cạnh thỉnh thoảng lại tổ chức mấy bữa tiệc miễn phí.
16 Phương Học Nông đi vòng vo trên đảo một hồi, uống xong nửa bình rượu ngon vẫn còn tiếc rẻ ngửa lên lắc mạnh, vừa đi vào quán cơm nhỏ trên đảo, ăn một bữa no nê rồi đi ra, ngẩng đầu lên trời thả một vòng khói.
17 Bàn tay cầm đèn pin của Phương Học Nông càng rung mạnh hơn, “Bọn mày biết gì? Tao cũng vì muốn tốt cho chúng mày thôi. Đời này tao còn trông cậy vào cái gì chứ? Là tao uất ức, bọn mày xem thường tao, tao còn có thể sống vì ai? Ít nhất còn vớ được một mớ tiền sắm quan tài.
18 Buổi chiều, Phương Đăng ngồi trong căn phòng nhỏ trên lầu hai của Phó gia Hoa viên, ánh mặt trời rọi qua ô cửa sổ, chiếu vào những mảnh gỗ ghép hình hoa trên sàn nhà.
19 Lần này Lục Ninh Hải lên đảo, đem theo tin Phó Duy Tín qua đời, dường như mỗi lần ông đến đều liên quan đến chuyện tử vong. Thật ra, lúc Phó Kính Thù mới nghe cái tên “Phó Duy Tín” thậm chí trong nhất thời không nhớ nổi đó là ai.
20 Giữa lúc mọi người đều nghĩ Phó Kính Thù sẽ ra đi, lời đề nghị của Lục Ninh Hải về “thủ tục hành chính” đã làm cho tất cả như cơn mộng chưa nằm đã tỉnh, dù đối với người trong cuộc nó là giấc mơ đẹp hay ác mộng đi chăng nữa.