21 Lúc hoàng hôn Phương Đăng quay lại Phó gia Hoa viên, lão Thôi đang cuống quýt chuẩn bị hành lý, nhìn khắp nơi xem còn cái gì để cho Tiểu Thất mang đi, ông đang nhất thời cao hứng, thấy Phương Đăng cũng không đoái hoài chào hỏi.
22 Lục Ninh Hải cũng nghe ra trong lời nói của cô có chút châm biếm, ông chăm chú nhìn con đường trước mặt, nói nghiêm túc: “Là vậy, tôi nghĩ trước tiên cháu không cần đến ở cùng vợ tôi, để mọi người có thời gian thích ứng sẽ tốt hơn nhiều.
23 Phương Đăng nằm viện mười mấy ngày, trán bị may tám mũi, não chấn động nhẹ, gãy hai xương sườn, suýt tí nữa ảnh hưởng đến nội tạng, tay trái cũng bị gãy xương… Mặc dù lần này cô bị thương không nhẹ, nhưng sau cùng vẫn là đại nạn không chết, nhặt lại được cái mạng nhỏ.
24 Đối diện cửa hiệu buôn treo đầy đèn màu, nam nữ trong y phục mùa đông đi giữa làn khói trắng phả ra từ hơi lạnh, trên nét mặt người thành thị cuối năm vừa lo âu vừa vui sướng; tiệm vải cũng trưng ra bảng hiệu đèn quảng cáo thật to, một năm mới lại đến.
25 “Em đang trách anh lâu không trở lại?” Phó Kính Thù thấy Phương Đăng cúi đầu nhìn hoa không nói gì, quay sang hỏi cô. Phương Đăng lắc đầu: “Chỉ là cả ngày ở tiệm nên có hơi mệt” Cô bước vào nhà vệ sinh.
26 Phương Đăng không muốn nghe Phó Kính Thù giải thích, quay đầu rời khỏi tửu điếm. Phó Kính Thù muốn đuổi theo, nhưng lúc này cấp dưới lại nói xe của Đổng cục trưởng đã đến.
27 Nguyên đán vừa qua, Phó Kính Thù liền lập tức quay về Tây Á. A Chiếu phải ở lại giải quyết cho xong một số chuyện vặt vãnh, tiện thể giúp đỡ Phương Đăng mấy ngày.
28 Ánh mắt cô gái cũng rực sáng: “Dĩ nhiên, ai cũng nói Phó gia Hoa viên là ngôi nhà cổ nổi bật nhất Qua Âm Châu, tôi tất nhiên là muốn đến đó, đáng tiếc chỗ đó không mở cửa tham quan” “Sao cô không nói sớm.
29 Phương Đăng từ nhà máy nguyên liệu quay về cửa tiệm đã là buổi chiều, đẩy lớp cửa kiếng thì đụng Tạ Cát Niên đang bước ra ngoài. “Cô đi đâu vậy?” Phương Đăng thuận miệng hỏi.
30 Phương Đăng hạ quyết tâm rất khó, nhưng cầm tù một người đàn ông như Lục Nhất đối với cô mà nói quá mức dễ dàng. Cô không cần phải phí sức dệt tấm lưới thật dầy, con mồi đã không kịp chờ nhảy tọt vào trong.
31 Phương Đăng không đến cửa tiệm trong thành phố, nghe theo đề nghị của Lục Nhất thừa dịp cuối tuần đi xa một chút nên đi một hồi đã đến bến phà thông tới Qua Âm Châu.
32 Lục Nhất cũng cười, anh ta cầm chai nước suối, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi sẽ chọn cho nó cái kết khác… Dù con hồ ly đá không quay lại nữa, cũng không lý gì để cho chồn hoang nhỏ bé phải chịu cô đơn suốt một ngàn năm dài như vậy, nhất định phải có cái gì đó xuất hiện…” “Ví dụ như chuột đất hay côn trùng chứ gì?” “Cô không thể nói dễ nghe một chút sao?”, Lục Nhất cười như trẻ con, “Cô để tôi nghĩ đã, thích dạo trong vườn hoang nhất chính là chim, phải rồi, là chim” “Một chú chim?” Phương Đăng hớp một ngụm nước, suýt nữa thì nghẹn.
33 Lúc trở về, Phương Đăng không cách nào tìm thấy tấm vé lên phà, không biết có phải lúc leo tường đã đánh rơi không. Lục Nhất thay cô đi mua vé, vì là ngày cuối tuần, rất nhiều người lên đảo, trước cửa phòng vé người xếp thành hàng dài.
34 Phương Đăng đứng trước tấm cửa sổ khổng lồ trong phòng làm việc của Phó Kính Thù nhìn thế giới bên ngoài. Từ tầm nhìn này, cảnh trí so với góc nhìn từ cửa sổ nhỏ nơi cô ở hoàn toàn khác biệt, Qua Âm Châu cùng hơn một nửa thành phố như đều nằm dưới chân mình.
35 Lúc Phương Đăng đóng cửa tiệm, các cửa hàng chung quanh đã hơn một nửa tắt đèn. Gần đây tuy không phải là mùa bán hàng của tiệm vải, lẽ ra cô đã bớt vất vả, nhưng mấy ngày qua nhân viên đắc lực nhất của cô là Tạ Cát Niên dường như lộn hồn lộn vía, liên tiếp mấy lần ghi sai hóa đơn hàng, giao hàng đến nhà khách rồi mới biết nếu không sai lệch thước tấc thì cũng đưa nhầm địa chỉ.
36 Mỗi cuối tuần, thời gian Phương Đăng đến cửa tiệm đều muộn một chút, hôm nay cô cố ý dậy thật sớm, chạy xe khỏi cao ốc, ở xa xa ngay cua quẹo đầu quảng trường nhìn thấy Lục Nhất.
37 A Chiếu ngồi đối diện bàn làm việc của trợ lý Phó Kính Thù, hỏi dò: “Hôm nay anh Thất tìm tôi có chuyện gì?” Trợ lý là cậu thanh niên lớn hơn A Chiếu hai tuổi, người Hương Cảng, sau khi tốt nghiệp Đại học một mực ở lại bên Phó Kính Thù làm việc.
38 Con người sống trong một thành phố quá lâu, chẳng khác nào cái cây bắt rễ, dù muốn dịch chuyển, nhưng do mỗi rễ cây đều đã bám sâu vào đất, dựa vào chất dinh dưỡng của nó để sinh trưởng, coi cội rễ đó là nguồn gốc của mình.
39 A Chiếu theo bên cạnh Phó Kính Thù, rất ít khi thấy anh Thất uống rượu. Ngày thường Phó Kính Thù xã giao không ít, nhưng trên bàn rượu anh cực kỳ khắc chế, hơn nữa có các tránh né của mình, A Chiếu phụ trách đưa đón anh phát hiện sau khi tàn tiệc chủ khách đều vui vẻ, dù khách khứa có say đến cỡ nào, anh vẫn còn vô cùng tỉnh táo.
40 A Chiếu vào hộp đêm của Thôi Mẫn uống rượu xua đi cơn tức giận. Thôi Mẫn khuyên cậu ta: “Ban ngày uống nhiều vậy, coi chừng Phó tiên sinh biết sẽ không vui” A Chiếu đẩy hắn ta ra “Lão già kia, đừng nói nhảm.