41 Phương Đăng giống như trôi lơ lửng trên mặt biển đen ngòm, không nhìn thấy gì cả, không có bờ bên kia, không có đáy, chỉ nghe một thanh âm gọi tên cô, tựa hồ như ở phía trước, lại giống như ở phía sau, cô không thể tìm ra chút khí lực nhỏ nhoi nào để vùng vẫy, chỉ biết mặc cho ngọn sóng phập phồng xô đẩy mình nổi nổi chìm chìm.
42 Công trình tu sửa Phó gia Hoa viên tiến hành thuận lợi, chuyện tốt của Phó Kính Thù và Cổ Minh Tử cũng càng lúc càng gần. A Chiếu vốn không thể tránh cùng nhau đối mặt với Minh Tử mấy lần, Minh Tử làm như không quen biết cậu ta.
43 Bàn chân của Phó Chí Thời càng dùng lực mạnh hơn ép xuống: “Phó Thất có gì đặc biệt hơn người, bất quá là do hắn may mắn thôi, những gì thuộc về nó đáng lẽ ra là của tao! Địa vị, đàn bà.
44 Minh Tử về nước, đem theo con gái quay lại Qua Âm Châu. Con gái tên là Dương Dương, năm nay tròn bốn tuổi. Dương Dương chưa bao giờ đến hòn đảo nhỏ này, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, mẹ lại dẫn cô bé đến một nơi mọc đầy cỏ dại.
Thể loại: Huyền Huyễn, Võng Du, Nữ Phụ, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 50