1 Trong phòng lớn như thế, chỉ nghe tiếng thở dốc nặng nề của đàn ông và tiếng rên rỉ nũng nịu phóng đãng của phụ nữ, hai người vận động kịch liệt trên giường lớn rất lợi hại, chân dài của người phụ nữ bị người đàn ông nâng lên thô bạo, để thuận tiện cho anh ta ra vào.
2 Sáng sớm, tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào cửa sổ, chiếu lên từng vầng hào quang vàng nhạt, nhưng người trên giường vẫn liều mạng như cũ, tiếp tục trùm chăn ngủ nướng.
3 Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Nhĩ Phi tung tăng nhảy nhót một lúc, bổ nhào không dứt trên giường, ôm Đường Bảo của cô (Chú thích: Đường Bảo là con chó phốc cô nuôi) hôn mạnh một lúc, đáng tiếc Đường Bảo không hiểu phong tình, nghiêng đầu không để ý đến cô.
4 Cô và Tiêu Dĩnh Tư là bạn thân nối khố lớn lên từ nhỏ, quen biết Chử Tuyết Nghê khi học cấp ba. Khi đó cô ấy là tiểu thư nhà giàu cao cao tại thượng, bởi vì tính tình mạnh mẽ lại tùy hứng, gần như không ai nguyện ý làm bạn với cô ấy, nhưng Hoắc Nhĩ Phi thiếu đầu óc lại đánh bậy đánh bạ trở thành bạn tốt, sau chính là bạn học chung lớp ban năm.
5 Lên du thuyền, cô bắt đầu nhàm chán, một người cũng không biết, cô không có kinh nghiệm tham gia tiệc tùng. Nghĩ đến nếu Tuyết Nghê ở đây thì tốt, cậu ấy chắc chắn sẽ ứng phó rất tốt, không giống cô, cũng chỉ là cô bé lọ lem mà thôi.
6 Đúng lúc này, một cô gái dáng dấp quyến rũ, ăn mặc khêu gợi đi tới, ôm cánh tay Thư Phiến Hữu, nũng nịu nói: “Hữu, sao anh lại chạy đến đây, người ta tìm anh thật lâu.
7 Gần tối, một chiếc Hummer màu đen dừng nơi hòn non bộ trước khu nhà cao cấp, lập tức có người áo đen đi tới mở cửa xe, một đôi giày da màu đen đánh sáng bóng lộ ra, tiếp theo từ trên xe xuống một người đàn ông trẻ tuổi cao 1m85, toàn thân âu phục màu đen, ngũ quan hoàn mỹ giống như điêu khắc, đôi mắt xếch hẹp dài, lại không nhìn ra chút cợt nhả nào, trong tròng mắt chỉ lộ ra uy nghiêm và lạnh lùng, môi mỏng mím chặt, cả người nhìn qua đều lạnh lẽo.
8 Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy cuối cùng có người tới mở cửa rồi, người đến là một phu nhân chừng bốn mươi tuổi, thấy họ, ánh mắt rất khinh thường, “Ba người ra ngoài.
9 Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy tâm muốn chết đều có rồi, nếu như có thể, cô tình nguyện chưa bao giờ tới Hongkong, vẫn bị mẹ nói đúng rồi, quả thật tự nghĩ thế giới này quá tốt đẹp, cho rằng xã hội hiện tại sẽ không xuất hiện loại chuyện như vậy, nhưng chưa từng nghĩ thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân *, chắc chắn sẽ có chút chuyện làm cho người ta không nghĩ tới.
10 Thư Yến Tả khó có được cảm thấy người phụ nữ hôm nay không tệ lắm, mặc dù là xử nữ, không có kinh nghiệm gì, nhưng phía dưới khít khao đến mất hồn, để cho anh muốn ngừng mà không được, chờ sau khi phát tiết xong, anh rời khỏi bên trong, nói không mang theo chút nhiệt độ: “Đi ra ngoài.
11 Hoắc Nhĩ Phi ý thức được anh cũng không phải đèn đã cạn dầu, vội thay đổi phương pháp, dùng cả tay chân, đùi tiến về phía trước, định ôm chân anh, lại không ngờ tới, Thư Yến Tả đè chân cô lại, hai người hơi mất thăng bằng, ngã xuống mặt đất.
12 “Dẫn cô ta ra ngoài. ”
“Dạ, nhị thiếu, là muốn ném ra ngoài cho sói ăn sao?” Người giúp việc kia lớn mật hỏi.
“Người nào nói cho cô biết muốn ném ra ngoài cho sói ăn, vậy thì cô sống đủ rồi!” Thư Yến Tả nhướn mày, tức giận càng lớn.
13 Thư Yến Tả đau đến hít vào một ngụm khí lạnh, lại cắn răng không phát ra tiếng nào, từ nhỏ anh chính là một đứa bé vô cùng mạnh mẽ, cha biết đại ca không có lòng với sự nghiệp gia tộc, từ nhỏ huấn luyện anh nghiêm khắc, anh ăn đủ loại khổ sở rồi, khi còn bé anh rất hận đại ca, tại sao lại đẩy hết lên người anh, tại sao không hỏi ý kiến của anh.
14 Vuốt gò má trái sưng, đôi môi cũng bị người đàn ông ác ma kia cắn rách, máu tươi đọng lại khóe miệng, nước mắt cứ theo khóe mắt chảy xuống, dáng vẻ hết sức đáng thương.
15 Buổi tối, trong nhà chính nhà họ Thư, Đinh Thận cảm thấy có điềm báo giông bão sắp tới.
Nhìn ra được trong mắt nhị thiếu vẫn rất tức giận, ông đã nghe nói về chuyện cô gái tối hôm qua, vốn cho rằng nhị thiếu sẽ không chút lưu tình mà ném cô bé đó đi cho sói ăn, nhưng không ngờ lại nhốt lại.
16 Khi An Tình Hủy được gọi vào làm ấm giường phòng nhị thiếu thì đã là buổi tối cách một ngày, ngày trước đó cô đã khiêm tốn học vú Thư giống như quản gia, như thế nào mới có thể lấy lòng nhị thiếu tốt hơn.
17 Hoắc Nhĩ Phi đang mơ giấc mộng đẹp, trong mộng mẹ cho cô ăn sườn chua ngọt thích nhất, nhưng Đường Bảo kia cũng thích ăn, muốn giành ăn với cô, ăn được ngon lành thì bị gầm lên giận dữ dọa tỉnh.
18 Thư Yến Tả cảm thấy phía dưới của mình đã căng đến khó chịu, thở hổn hển. . . (lược bớt. . . )
Hoắc Nhĩ Phi lập tức cảm thấy một cơn đau tê tâm liệt phế, thật khó chịu, đau chết! Trong tiểu thuyết ngôn tình đều nói khi đàn ông và phụ nữ làm cái đó sẽ rất thoải mái, đều là gạt người! Đau chết, đặc biệt là cái đó của người đàn ông này còn lớn như vậy, quá dọa người!
Đau chết!! Hoắc Nhĩ Phi đau đến nước mắt trào ra.
19 Thư Yến Tả đưa tay giữ chặt tay lộn xộn của Hoắc Nhĩ Phi, hai chân cố định cô trước mặt mình, nhếch miệng lên cười xấu xa.
Dĩ nhiên hơi sức của Hoắc Nhĩ Phi không lớn như của anh, bị kẹp chặt hai chân không thể động đậy, tay còn bị giữ chặt, không khỏi tức giận trừng mắt nhìn Thư Yến Tả, “Biến thái! Buông tôi ra!”
“Xem ra cô còn rất có sức sống đó!” Giọng Thư Yến Tả quái lạ.
20 An Tình Hủy không thể không thừa nhận, khi mình nghe thấy cuộc đối thoại của mấy nữ giúp việc, tâm tình rất không tốt, cô không thể ngờ mình ra sức lấy lòng nhị thiếu, lại còn không bằng được Hoắc Nhĩ Phi cái gì cũng không hiểu.