21 Rõ ràng Phi Phi nói chơi năm ngày sẽ trở lại, nhưng hôm nay đã là ngày thứ bảy rồi, còn chưa thấy bóng người, hơn nữa điện thoại cũng không gọi được, không trong khu vực phục vụ, đây không phải là tín hiệu tốt, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ! Mẹ Hoắc ngồi trong nhà tinh thần hơi không tập trung mà thầm nghĩ.
22 “Những người khác trở lại, chỉ có Hoắc tiểu thư không biết đi đâu, nhân viên cơ quan du lịch hợp tác với chúng tôi ở Hongkong cũng cố gắng liên lạc, điện thoại không có ai nhận, cho nên.
23 Thư Yến Tả đã có một ngày không đi xem con mèo quật cường kia rồi, mặc dù buổi tối nằm dưới người anh là người phụ nữ khác, nhưng anh đều nghĩ đến cô, nghĩ đến cảm giác mình ở bên trong cô.
24 Sau khi Thư Yến Tả rời đi, trong phòng chỉ còn một mình Đoạn Tử Lang, anh châm cho Hoắc Nhĩ Phi một châm an thần, rồi nằm trên ghế sa lon bên cạnh nghỉ ngơi một lúc, ôi! Yến này.
25 “Không phải anh nói sống còn tốt hơn chết sao! Tôi không muốn lưu lại hơi sức đi đối phó với người đàn ông ác ma kia, tôi còn muốn sống để nhìn thấy cha mẹ! Bọn họ chắc chắn rất lo lắng cho tôi.
26 Hoắc Nhĩ Phi đi, đi tới phát hiện một sân, còn khá lớn, trong vườn hoa trồng đầy các loại hoa cỏ, không khỏi bĩu môi: Ác ma biết thưởng thức sao?
Ánh sáng lúc chạng vạng nhuộm lên cả vườn, cực kỳ sặc sỡ nhiều màu.
27 Không tìm được đường thì không tìm, coi như tham quan miễn phí một vòng cũng không tồi, nghĩ như vậy, cô đi dạo lung tung trong khu nhà cao cấp, hai người đàn ông sau lưng theo như hình với bóng, Hoắc Nhĩ Phi coi bọn họ như không khí.
28 Hoắc Nhĩ Phi cảm giác hôm nay mình thật xui xẻo, không phải bắt gặp Đoạn lưu manh đang làm chuyện đó thì chính là nghe chuyện không nên nghe, cô quả thật vô cùng bất đắc dĩ!
“Người nào nghe lén ở đó, lăn ra đây!” Giọng Thư Yến Tả lạnh lùng, lộ ra uy nghiêm khiếp người.
29 “Mèo nhỏ, phía dưới của em thật ướt, thân thể của em còn thành thật hơn miệng của em. ” Thư Yến Tả cắn lỗ tai Hoắc Nhĩ Phi cười nói mê hoặc, bật hơi liên tiếp bên tai cô.
30 Tiến vào phòng, anh không kịp chờ đợi cởi áo sơ mi của Hoắc Nhĩ Phi xuống, sau đó đặt cô từ trên người mình xuống, bắt đầu cởi chướng ngại vật trên người mình.
31 Khi đêm tối lại tới, Hoắc Nhĩ Phi mới từ từ tỉnh lại, mơ màng mở mắt, liếc nhìn bốn phía, giống như không phải phòng của cô! Gãi gãi đầu, chậm rãi nhớ lại: Buổi sáng cô bò dậy tắm rửa sạch sẽ, sau đó phát hiện buồn ngủ không chịu được nên bò lên giường tiếp tục ngủ, sau đó.
32 Cô chống bụng đi từ từ trên hành lang, chán đến chết, cuộc sống cầm tù như vậy rốt cuộc còn phải kéo dài bao lâu đây! Cô là người, không phải động vật, chẳng lẽ phải chấp nhận, bị giam cầm như vậy cả đời sao?
Hoặc là theo ý tứ của Đoạn lưu manh, toàn lực lấy lòng ác ma kia, để cho anh ta chơi chán mình, sau đó bỏ rơi, cô có thể lấy lại tự do!
Cũng không biết hiện giờ cha mẹ thế nào, còn có bạn tốt Tiêu Tiêu và Tuyết Nghê, cô ngồi trên ghế dài nơi hành lang lượn vòng, nhếch hàm nhìn ra xa, chỉ cảm thấy sầu lo rối loạn.
33 Hoắc Nhĩ Phi nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến Thư đại công tử vừa rời đi từng có một duyên phận với cô, cũng chính vào đêm cô bị bắt, là hoa hoa công tử cô gặp trên du thuyền Victoria hào hoa.
34 Tại thành phố L xa xôi, mẹ Hoắc càng là ngày lấy nước rửa mặt, Phi Phi đã mất tích ba tháng, không hề có một chút tin tức nào, vậy phải làm sao bây giờ! Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
35 Khi ba người gặp lại lần nữa vào hôm sau thì đã là ba giờ chiều, ba người rất nhàn nhã ngồi uống cà phê trong quán cà phê ở khách sạn VIP, đưa đến không ít thiếu nữ quay đầu nhìn, phải biết ba người bọn họ đúng là nhân tài kiệt xuất trong đàn ông, không chỉ bề ngoài đẹp trai, sự nghiệp lại càng thành công, thật sự hiếm có.
36 “Tiểu Luân, cậu cũng không cần quá gấp, Thư đại ca nói là dự tính xấu nhất, có lẽ chuyện không phát triển thành như vậy. ” Âu Dã Sâm vội vàng an ủi bạn tốt, anh biết tiểu Luân vẫn thích Hoắc Nhĩ Phi.
37 Hai ngày sau, khi Thư Phiến Hữu họp xong trở về phòng làm việc, George cầm một xấp tư liệu thật dày dựa ở cửa ra vào, cặp mắt nhỏ dài xếch quyến rũ nhìn anh.
38 Thư Phiến Hữu rất kỳ quái với khẳng định của ông ta, “Ông xác định không nhớ lầm?”
“Ngày 10 tháng 8, ba tháng trước, thật sự không có đoàn du lịch tới đây.
39 Hoắc Nhĩ Phi cảm giác gần đây mình có khuynh hướng nhiều thịt, cả ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, có thể không mập ra sao! Ôi! Ngày sâu gạo thật gian nan.
40 Trong tay hai người đầy túi lớn túi nhỏ, từ đầu đến chân đều là đồ hàng hiệu quốc tế, gần như mua đầy đủ hết, thật sự thoải mái! Vài chục vạn cứ không còn như vậy, ngẫm lại vẫn cảm thấy rất hoang phí.