41 Monica chỉ cảm thấy người phụ nữ này thật sự gây tai họa! Cứng rắn nữa chỉ sợ sẽ dẫn đến càng nhiều người vây xem, dáng vẻ kia lại càng không tốt, vì vậy đưa điện thoại di động ra, giọng lạnh lùng, “Chỉ một lần này.
42 “Chẳng lẽ Phi Phi bị lừa vào nhóm người bán hàng đa cấp! Bây giờ rất nhiều người làm công bị lừa vào, hơn nữa nghe nói đi vào không đi ra được, vậy phải làm sao bây giờ?” Thu Linh lo lắng nói.
43 Sau khi Chử Tuyết Luân nghe nói Hoắc Nhĩ Phi gọi điện thoại về nhà, cảm thấy đây là một đầu mối rất quan trọng, anh lập tức tìm người thăm dò số kia, cho thấy là Hương Cảng.
44 “Monica, cô đổi số?” Thư Phiến Hữu hỏi rất đột ngột.
Monica sửng sốt một lúc, ngay sau đó phản ứng kịp, “Đúng, đúng vậy, mấy ngày trước đi dạo phố bị trộm mất điện thoại di động rồi, lại đổi điện thoại mới.
45 Sau khi Thư Phiến Hữu trở lại nhà trọ, cởi âu phục ra, nới lỏng cà vạt, cởi ai nút áo sơ mi, lộ ra lồng ngực thon gầy, nhìn căn phòng trống trải, chỉ cảm thấy rất tịch mịch, lạnh lẽo, không có chút sức sống nào.
46 Bên trong gian phòng chỉ có ba màu đen trắng xám, đồ gỗ đàn hương chỉ một màu đen, rèm cửa sổ hai màu đen xám phối hợp, tự dưng trang trọng nghiêm túc.
47 “Chỉ tiếc mẹ qua đời quá sớm, thật ra đáy lòng cha cũng chờ đợi sớm đi gặp mẹ một chút. ” Thư Yến Tả đột nhiên bùi ngùi.
Trong trí nhớ mẹ là người rất hoạt bát cởi mở, luôn chơi đùa với bọn họ, có lúc anh cảm thấy mẹ còn giống con nít hơn anh.
48 Cô hít một hơi thật sâu không khí mới mẻ, nhìn tường rào gần trong gang tấc này, chỉ cảm thấy cách tự do rất gần, khóe miệng tràn ra nụ cười ngọt ngào lại tự tin.
49 An Tình Hủy vội vàng nhào tới, một phát kéo tay cô, hai người vật lộn thành một đống, bóp véo lẫn nhau.
Khi hai người đánh nhau khó phân thăng bại, vú Thư đã mang người tới, quát lên: “Hai người đang ở đây làm gì?”
“Vú Thư, Hoắc Nhĩ Phi định chạy trốn, bị tôi phát hiện rồi.
50 Trở lại nhà họ Thư, Thư Yến Tả đã không kịp chờ đợi muốn đi gặp mèo nhỏ của mình, cô ấy giống như một cảng ấm áp, để cho anh rất muốn dừng sát trong khuỷu tay của cô.