1 An An vẫn không thể tin được mình thực sự đã xuyên không vào thân thể của một bé gái mới 5 tuổi. Chuyện xuyên không thì cô đã biết trước nhưng lại xuyên vào một baby mà baby này lại không cha không mẹ, là một tên cái bang chính hiệu, không thân thích, không nơi nương tựa thì quả thật cô muốn chửi thề.
2 "An An! An An!" An An mở mắt ra thấy tiểu Vũ nhìn mình với ánh mắt đầy lo lắng. "Lại mơ thấy ác mộng à?""Ừ"Nghe vậy tiểu Vũ cũng không nói gì thêm, chỉ đem một phần ăn sáng để trên bàn rồi bảo An An rời giường.
3 Đã mấy ngày nay, trong An Bình trấn một mảnh vui vẻ. Tại đây vốn chỉ là trấn nhỏ, các nhân vật lớn đi qua đây, từ quan viên triều đình đến các vị hiệp khách có tiếng tăm trên giang hồ cũng chẳng buồn ghé vào.
4 An An không ngờ nàng đào được bảo vật vô giá hơn cả nàng nghĩ. Trong gương không chỉ có bí kíp võ công mà còn có rất nhiều sách về dược liệu, châm cứu thậm chí có cả bản đồ địa hình của tất cả các nước.
5 Thiên Vũ thành kỹ viện nổi tiếng nhất là Hồng Lạc Lâu. Tại đây không chỉ có tứ đại hoa khôi nổi tiếng khắp kinh thành, mà còn dựa vào danh tiếng của lão bản.
6 Để nhanh chóng tìm ra đứa bé, An An trực tiếp dùng Độc Phong bộ chạy một mạch từ kinh thành đến Toàn Phong Trấn, nàng sợ Triệu Nhược Nhược phát hiện ra điều khả nghi sẽ di dời đứa bé đi nơi khác.
7 Nhìn khắp căn phòng không chỗ nào không bẩn, An An bắt đầu công cuộc quét dọn. Đầu tiên, nàng phải rửa ấm trà và cốc trà, quét dọn sơ qua một lượt. Nàng dự định đến tối sẽ mang đứa bé vào không gian tắm rửa, để bé ngủ trong không gian, còn nàng sẽ bắt đầu quét dọn toàn bộ căn phòng.
8 Một lúc sau, khi Bạch lão tỉnh dậy đã vào đầu giờ chiều. Quan sát xung quanh, khi nhìn thấy Diệp Hi Cẩn đang ngủ ngon lành trong góc, lão mới thấy an tâm.
9 Hình phạt trông coi mộ phần ở nơi chơ vơ trong rừng đối với một đứa bé 6 tuổi thì chẳn khác nào lấy mạng của nó. Nhưng với An An lại khác, nàng cảm thấy bớt đi rất nhiều phiền toái, họ muốn nhốt nàng tại đây mấy tháng cũng không thành vấn đề.
10 Trên con đường thôn quê, một chiếc xe ngựa đang lao về phía trước, theo sau xe là một đoàn người cưỡi ngựa khoảng 7 - 8 người. Năm ngày nay đoàn của họ liên tiếp bị chặn lại, nếu không là sơn tặc thì cũng là sát thủ khiến cả đoàn đều mỏi mệt.
11 Tại một nơi khác trong rừng, nhóm Bạch lão dưới sự trợ giúp của lão khất cái đã an toàn thoát đi. Họ tìm được một con suối, xung quanh là chằn chịt rừng cây bao phủ.
12 Mấy ngày lặn lội trong rừng tuy vất vả nhưng lại không gặp trở ngại gì. Nhóm người Bạch lão một đường thuận lợi nhập kinh. Họ không trực tiếp đưa Diệp Hi Cẩn vào cung mà tiến nhập phủ thái phó.
13 Sáng sớm thức dậy, trong Thần Tích cung vẫn là một bộ dạng ngày thường. Người quét tước thì quét tước, người tưới nước thì tước nước, chăm sóc hoa thì cứ chăm sóc hoa.
14 Mùa đông kết thúc cũng là lúc mùa xuân trỗi dậy, đồng nghĩa với một năm mới lại bắt đầu. Thôn An An đang trụ được gọi là Thanh Lý thôn. Toàn thôn không quá 100 nhân khẩu.
15 Trong Thần Tích cung, tại Hi các là một mảnh vui vẻ ấm áp. Diệp Hi Cẩn cùng sư phụ và sư thúc vui vẻ trò chuyện. Bên cạnh là hai huynh đệ họ Dung cùng Bạch Thược, dưới bàn là hai tiểu ngân lang mang vẻ phòng sói đến nhà, trừng mắt nhìn ai đó đang ngứa ngáy tay chân muốn vuốt ve chúng.
16 An An lại dùng ý niệm kiểm tra không gian có thay đổi gì không? Hai tiểu ngân lang đã tỉnh lại có thể hoạt động bình thường, điều đó chứng tỏ linh tuyền thủy đã bị hấp thu hết, đất có thể trồng cây, nhưng nếu vì vậy mà mất linh tuyền thủy thì thật không đáng a.
17 Diệp Hi Cẩn do dự không biết có nên theo nàng ta hay không. Bên cạnh, hai tiểu ngân lang phát huy tinh thần vệ sĩ cao độ, chúng cảm thấy mất hứng vì chủ nhân liên tiếp bị hai người này chặn lại.
18 An An bước đến gần thiếu niên giải thích bệnh tình của muội muội hắn. Thiếu niên quan sát nàng một lúc rồi hỏi: "ngươi biết y thuật?". An An sờ sờ mũi trả lời: "chỉ biết trị vài bệnh thông thường thôi!".
19 Dạ An An lần đầu tiên gặp khó khăn không đường thoát như vậy. Nhìn trong lòng mình, Diệp Hi Cẩn đang cắn răn nhịn đau, vết thương trên lưng thằng bé khá sâu và kỳ lạ, một vết cắt bén ngót kéo dài trên lưng, máu ra không nhiều nhưng tại vết thương lại tỏa ra từng làn khói đen dày đặc.
20 Phủ thái tử, Ngọc Lan các. "Cái gì?". Triệu Nhược Nhược quét mắt sắc bén nhìn xuống bốn thiếp thân nha hoàn cùng hai hắc y nhân đang quỳ trước mặt, dưới chân họ là từng mảnh sứ vụn vỡ từ tách trà trước đó Triệu Nhược Nhược đã uống.
Thể loại: Trọng Sinh, Nữ Phụ, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 17