1 “Ôi thời tiết hôm nay thật là đẹp a” Tống Tiền ngước mắt nhìn bầu trời hồng thẳm. A đúng rồi đấy không lằm đâu là “ hồng thẳm” trong mắt bạn Tống Tiền.
2 Lần nữa có ý thức Tống Tiền mơ mơ màng màng cảm thấy toàn thân hư thoát, đau nhức, choáng váng qua đi hình như cô cảm thấy mình đang nằm trên một chiếc giường hết sức êm ái, trong không khí con vương một mùi thuốc sát trùng nhè nhẹ, mùi này cô rất quen thuộc a, không phải mấy năm trước khi bà ngoại bệnh cô phải vào bệnh viện chăm sóc bà đã ngửi thấy mùi này suốt sao, đúng rồi cái mùi thuốc sát trùng lúc ấy hăng hơn khó ngửi hơn mùi này nhiều.
3 Đầu đau nhức như muốn nổ tung, Tống Tiền nhìn thấy vài hình ảnh vụn vặt, sau đó nó tự sắp xếp xâu chuỗi lại với nhau thành một cuộn phim, cô nhìn thấy những sự việc nối tiếp nhau diễn ra một cách chân thật trước mắt, như chính bản thân cô trải qua, đúng vậy Tống Tiền đang từ từ dung nhập trí nhớ của nguyên thân vào trí nhớ của mình.
4 Không biết qua bao lâu, ta mơ màng nghe thấy tiếng nói chuyện vang lên bên cạnh, “Bác sĩ không phải nói con bé rất nhanh sẽ tỉnh sao? Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi” giọng nói lo lắng kèm theo tiếng nức nở của một người phụ nữ, không biết sao nghe thấy ta cảm thấy trong lòng rất ấm áp,
tiếp theo đó là một giọng nói trầm thấp từ tính của một người đàn ông vang lên “ Mình à đừng lo lắng không phải viện trưởng đã đảm bảo con bé không có việc gì rồi sao”, “Đúng vậy, đúng vậy, chủ tịch và phu nhân yên tâm, tiểu thư không có chuyện gì đâu ạ, tiểu thư chỉ đang ngủ thôi” lại một giọng nói trung niên có phần lấy lòng nịnh bợ vang lên.
5 Cổ bị người siết chặt thật khó chịu, lưng lại bị va mạnh vào mặt tường, cảm thấy từng đợt đau đớn truyền đến. Ta ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy trước mắt là một thiếu niên tuổi xấp xỉ nguyên thân, tóc màu hạt dẻ hơi tán loạn càng thêm phần cuồng dã, làn da trắng nõn nhưng lại không có vẻ yếu đuối mà trông như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, nổi bật nhất là đôi mắt phượng màu hổ phách sâu như dòng nước xoáy có thể hút người khác vào, chiếc mũi cao thẳng anh khí và một đôi môi mỏng lúc này đang mím chặt lại,thât soái a.
6 Sau khi đã phát tiết toàn bộ tức giận trong lòng, ta bây giờ mới thời gian chậm rãi đánh giá căn phòng, thật đẹp a! chỉ thấy toàn bộ vách tường được sơn màu hồng phấn, trên tường còn điểm xuyến những bông hoa anh đào trắng, toàn bộ rèm cửa sổ cũng một màu thuần trắng như tuyết, ta thì đang nằm vùi trên một cái giường king size êm ái cũng màu trắng như giường của công chúa,tự nói với lòng “không sao ta bây giờ chỉ 17 tuổi vẫn còn sửu nhi ,cứ giả làm công chúa vài năm cũng không sao hắc hắc”
Bước xuống giường ta đi đến bên ban công, kéo rèm mở cửa ra hít thở không khí, chỉ nghe một mùi hương hoa đào thơm ngát bay vào mũi,thì ra phía xa kia chính là rừng đào của biệt thư, thích qua đi mất!!
Ngắm cảnh đủ, ta bước đến mở tủ quần áo lấy đồ chuẩn bị tắm rồi xuống nhà ăn cơm, nhưng nhìn thấy tủ đồ của con bé ta chỉ muốn khóc, trong đó đầy ấp quần áo nhưng chẳng bộ nào ta ưng ý, toàn những bộ cánh thiếu vải đến đáng thương, không thì những bộ quần áo già dặn quyến rũ của chị em phụ nữa trên 30, ta thật muốn lôi nguyên thân ra hỏi con bé suy nghĩ kiểu gì thế, thân xác đã lolita còn chỉ 17 tuổi mà nó đã muốn làm phụ nữ đứng tuổi rồi sao? Bi ai a!! Chọn đại một cái đầm liền màu cam, tuy màu nổi như tắc kè hoa như nó là bộ duy nhất lành lặn, ta bước vào phòng tắm.
7 Không khí trong phòng ăn lúc này cũng khá là hài hòa. Cha Bắc đang cùng Bắc Thần Liệt hỏi han một vài việc vụn vặt của bang Liệt Hỏa, chắc là không quan trọng lắm nên cha không ngại thảo luận trước ta và mẹ.
8 Lúc này tại phòng tắm bạn Tống Tiền nhà ta đang một bên thay đồ chuẩn bị ra ngoài một bên thầm chửi mắng bạn Liệt
“Hức hức xem cái mông nhỏ xinh đẹp của ta này vốn trắng nõn mịn màng vậy mà tên bại hoại đó nỡ hành hùng đến nở hoa thế này a!” Tống Tiền vừa tự kỉ vừa oán giận nói
Đang than ngắn thở dài chợt nghe tiếng mẹ Tống trước cửa phòng vang lên “Tiểu Tiền đi được chưa con?”
“Xong rồi ạ, con ra ngay” Ta vội mặc thêm một chiếc áo khoát da che đi cái áo trắng trễ ngực bên trong kết hợp quần bó đen rồi đi ra ngoài, không quên oán thầm trong lòng “đồ của con bé này cái nào cũng quá thiếu vải như nhau, chậc chậc”
Ta cùng mẹ nhờ chú Vương-tài xế Bắc gia đưa đến khu trung tâm mua sắm Thành phố, trên đường ta cũng không quên rối rít trò chuyện với mẹ Tổng làm mẹ cười vui vẻ suốt.
9 Hôm sau buổi sáng thời tiết không được tốt lắm, sáng sớm bầu trời âm u như có thể đổ mưa bất cứ lúc nào. Nhưng 10h hôm nay cha mẹ ta phải ra sân bay để đi du lịch.
10 Nhìn từng chữ từng dòng tin nhắn từ điện thoại mẹ gửi đến mà mắt ta càng thêm đau xót,chỉ thấy nội dung trên tin nhắn như rạch từng nhát vào tim ta “Tiểu Tiền, bảo bối của mẹ, mẹ thật xin lỗi con, chắc mẹ không còn cơ hội trở về chăm sóc con được nữa rồi, không thể tận mắt nhìn con gái xinh đẹp của mẹ bước lên xe hoa, mẹ thật hy vọng chúa trời có thể nghe được lời cầu xin cuối cùng này của mẹ, cầu mong cho con của mẹ luôn hạnh phúc, con ngoan mẹ rất yêu con…Tiểu Tiền, con ngoan.
11 Tống Tiền trở lại phòng chứa đồ, cô nhìn căn phòng phủ đầy bụi bặm thật muốn khóc không ra nước mắt mà, không phải chứ Tống Tiền cô mới trở thành công chúa được có mấy ngày, bây giờ lại hoàn về kiếp sống lọ lem, hừ đúng là cuộc đời lên voi xuống ngựa không biết đâu mà lần, cũng may kiếp trước cô sống cực khổ quen rồi, chứ nếu là đại tiểu thư nhà người khác chắc phải phát điên lên mất.
12 Sáng sớm hôm sau, từng tia nắng ban mai xuyên qua bức rèm cửa sổ sát đất chiếu rọi vào phòng, chỉ thấy trên giường có một cô gái nhỏ đang ngọt ngào say ngủ, nhưng vào lúc này, tại cánh cửa phòng ngủ lại vang lên hàng loạt tiếng gõ dồn dập không hợp với bầu không khí “Rầm.
13 Nhìn Bất Thần Dật đang vùi cả trong lòng mình, ta-Tống Tiền bị hắn làm kinh ngạc đến quên phản ứng, đến khi ta hồi thần lại, giãy giụa muốn đứng lên, thì lại càng bị Bất Thần Dật siết chặt, chỉ thấy hai cánh tay cứng cáp của hắn lúc này đang vòng chặt ở eo nhỏ của ta, đầu cũng chôn vào hõm vai ta, mơ hồ từ hắn truyền đến tiếng nức nở như dã thú bị thương, hắn ôm chặt lấy ta giống như ta chính là bè gỗ duy nhất mà hắn có thể bám vào trong dòng nước siết.
14 “Rầm” cánh cửa phòng Bắc Thần Dật bị người đá ra không thương tiếc, âm thanh vang dội khắp không gian yên tĩnh lúc tán sáng tại biệt thự Bắc gia.
Trên giường lớn hai người đang ôm nhau ngủ say bị âm thanh chói tai làm giật mình thức giấc, Bắc Thần Dật nhíu mày lập tức tỉnh táo, anh khi nào lại trở nên mất cảnh giác như vậy? đến khi cửa bị người phá, mới biết có người đến!
Cúi xuống nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình đang mơ mơ màng màng đưa tay dụi mắt, miệng còn lầu bầu vài tiếng vô nghĩa do bị phá giấc ngủ,khẽ mỉm cười, chắc là do nằm bên cạnh cô đi, thì ra lúc anh ở bên cô lại có thể thoải mái thả lỏng tinh thần đến thế, nhưng điều này cũng có thể trở thành… nhược điểm chí mạng của anh về sau.
15 Nghĩ đến kiếp trước của mình Bạch Nhạc U không khỏi cắn chặt răng, ánh mắt cô ta nhanh chóng bị thù hận và ghen tị tràn đầy bao phủ.
“Vì cái gì…vì cái gì mà kiếp trước ta lại là người thua cuộc, không phải từ nhỏ ta luôn được hai anh em Bắc gia nâng niu, che chở, còn có Ngạo cũng luôn cưng chiều ta.
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không, Huyền Huyễn, Dị Giới
Số chương: 27