1 Hàng ngày, cứ đến sẩm tối, hình ảnh con phố vàng nằm ở trung tâm thành phố luôn là những dòng người tấp nập, xe cộ nhộn nhịp, đèn đuốc sáng choang, sặc sỡ tựa như dải lụa màu.
2 Ăn uống xong, mọi người rủ nhau đi KTV ca hát. Phòng hát được đặt ngay trên tầng cao nhất của tòa nhà. Triều Lộ hơi mệt nhưng cô đành bất đắc dĩ nhìn Nhược Chi hào hứng.
3 Triều Lộ tắm xong đi ra chưa kịp tắt đèn đóng cửa đã thấy mẹ là bà Hà Nhị Lan đứng ngay lối đi dáng vẻ như đang chờ đợi. “ Sao mẹ còn chưa ngủ?”. Lúc Triều Lộ về nhà thì đã nửa đêm.
4 Thứ hai đi làm, Triều Lộ mở Outlook xem như thường lệ. Tổng cộng có năm thư mới nhưng toàn là những thư không quan trọng. Triều Lộ mở thư ra xem, cuối cùng cũng có một bức khiến cô chú ý.
5 Nhược Chi đến chậm nửa giờ, cô không khách sáo nói xin lỗi Triều Lộ mà chỉ qua quýt buông một câu: “ Lát nữa cậu cứ để mình tính tiền”. Triều Lộ gật đầu mỉm cười: “ Mình không khách khí”.
6 Tết âm lịch vừa qua, công ty của Triều Lộ và một số xí nghiệp ở Thượng Hải đã phối hợp tham gia tổ chức chương trình từ thiện có tên “ Nghe gió cuốn đi” nhằm gây quỹ quyên góp máy trợ thính cho trẻ em khiếm thính.
7 Sau khi hoạt động “ Nghe gió cuốn đi” kết thúc, Triều Lộ được xe công ty đưa về nhà. Đã hơn mười giờ, có lẽ bà Hà Nhị Lan đã đi ngủ. Triều Lộ gần đây rất ít khi xem ti vi.
8 “ Điều này thì cô yên tâm”. Anh cười kín đáo, điều chỉnh lại tư thế ngồi, tay phải vỗ vỗ nhẹ lên chân, cánh tay trái tê dại hơi duỗi thẳng. Triều Lộ thấy anh có vẻ mệt mỏi liền khuyên nhủ: “ Ở đây toàn mùi dầu mỡ, anh ra ngoài đợi chút đi, khi nào cơm chín tôi sẽ gọi”.
9 “ Anh nói anh muốn uống trà phải không?”. Triều Lộ quyết định tạm thời không đi nữa: “ Lá trà anh để ở đâu?”. “ Không cần lá trà, tôi sẽ mời cô uống thứ khác”.
10 Khi Triều Lộ về đến nhà thì đã gần bốn giờ chiều, bà Hạ Nhị Lan đang trong bếp nấu cơm. “ Mẹ”. Triều Lộ thay giày đi vào căn bếp chật hẹp. “ Con thay mẹ đi làm là để mẹ có thời gian nghỉ ngơi, sao mẹ lại rỗi rãi làm mấy việc vớ vẩn này? Sao mẹ không đợi con về nấu cơm cho?”.
11 Thứ hai đi làm, Triều Lộ vừa lại gần bàn làm việc liền thấy một bó hoa baby to tướng để trên. Bó hoa được quấn bằng một đoạn ruy băng màu xanh biếc, màu sắc phối hợp giản dị và tao nhã.
12 Triều Lộ rửa ảnh của Chử Vân Hành vốn để thứ bảy mẹ cô đến nhà anh làm việc sẽ tiện thể đưa luôn. Trong buổi đi bộ từ thiện hôm ấy, cô chỉ là nhất thời hứng khởi giơ máy ảnh lên chụp, không có ý định giữ lại.
13 “ Triều Lộ”. Chử Vân Hành gọi tên cô, tay phải bám vào nạng gắng sức từ trên giường đứng lên. Nhưng anh không biết dưới chân nhất thời mất lực khiến chiếc nạng bị trượt làm anh đứng không vững, ngã ngồi xuống.
14 Lúc Triều Lộ phải về thì ngoài trời đổ cơn mưa nhỏ. Chử Vân Hành nói: “ Ở ban công có ô, cô cầm lấy đi”. Triều Lộ cảm ơn, định đi lấy ô nhưng nghĩ tới điều gì liền quay lại hỏi: “ Nhà anh không chỉ có một cái ô đấy chứ?”.
15 “ Cô đi sang bên phải đi”. Chử Vân Hành nói: “ Tôi kiểm soát nửa bên trái cơ thể không được tốt, sợ chân trái sẽ dẫm vào cô”. Triều Lộ đang đi phía sau cách xa nửa bước do chưa quen sóng vai cùng anh.
16 Triều Lộ và Chử Vân Hành càng chơi càng hăng, có thể nói mỗi lúc một tốt hơn. Thậm chí, Chử Vân Hành còn điên khùng cùng Triều Lộ chơi các trò chơi dưới nước.
17 Thứ hai, Triều Lộ đi làm như bình thường. Vì cả đêm mất ngủ nên mắt cô sưng vù, nổi quầng thâm. Đến văn phòng, việc đầu tiên cô làm là đi pha cà phê. Sợ rằng hôm nay chỉ có cà phê mới có thể khiến cô hưng phấn tinh thần để làm việc.
18 Chớp mắt đã đến thứ bảy, Triều Lộ cảm thấy ở nhà thật nhàm chán, cô liền gọi điện cho Nhược Chi, hỏi cô ấy có rảnh rỗi ra ngoài được không, chả là cô đang muốn tụ tập.
19 Vừa đến cửa nhà Chử Vân Hành, Triều Lộ liền ngửi thấy mùi hương quen thuộc, đúng là mùi thơm độc đáo đậm đà nhưng không làm mất đi sự dịu dàng thanh nhã của trầm hương.
20 Hôm nay, Triều Lộ vì còn phải giải quyết một số công việc nên về muộn hơn ngày thường nửa tiếng. Cô vừa đứng ở cửa thang máy thì gặp Emma nhân viên phòng tài vụ.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 111