1
“Pằng”
Cô cảm giác ngực mình thật đau, tay chân cô cử động không nổi nữa, cô mất dần ý thức, đôi mắt mờ đi.
Thật lâu lúc sau cảm giác đau đớn ấy qua đi, cô mở mắt nhìn xung quanh, trước mắt cô là màng mờ trắng ảo, có bóng dáng nhỏ nhắn từ từ bước gần lại cô.
2
“Khuynh Đề”
Cô khó khăn mở mắt. Thấy trước mắt mình là người đã năm năm cô không gặp, người mà cô yêu thương nhất trần đời, là người bà mà mất cách đây năm năm trời của cô.
3
Cô cũng quen dần với cuộc sống này, cứ thôi trôi qua hết năm cuối cao trung rồi đến đại học, cô vẫn chăm chỉ vừa làm vừa học dù có học bổng cho sinh viên giỏi, cũng sẽ bớt một ít chi phí trong gia đình.
4
Bóng dáng cao ngạo bước đến, là một chàng trai đẹp thật sự bức người không thể nói hơn là trời sinh tạo hóa anh ra thật là yêu nghiệt. Đôi mắt lạnh nhạt như sắt nhọn, đôi mày rậm theo đường nét, sống mũi cao, môi mỏng kéo lên một đường cong tuyệt đẹp, chiếc đồng điếu vì thế càng sâu làm anh toát thêm vẻ đẹp chết người.
5
Lãnh Thế Thiên ôm eo cô bước ra tới cửa, cô ngọ nguậy muốn thoát khỏi anh ''Lãnh tổng, ngài có thể buông tôi ra được không?'' cô ngước lên nhìn người hơn cô một cái đầu, hai má ửng hồng ngại ngùng.
6
Nhìn hai bóng dáng bước đi dần biến mất, Lãnh Thế Thiên anh còn kinh ngạc.
Những cô gái khác muốn đến gần anh còn không có cơ hội, họ tốn tiền bạc để được gặp anh còn chẳng thèm liếc đến một lần.
7
Quán bar Ánh Đêm là nơi tụ tập cũng như là nơi để giao lưu của giới nhà giàu, ngôi sao nổi tiếng, khi bước vào mới biết được người có tiền đã tiêu hoang ra sao.
8
Anh ôm cô vào ghế phụ xe, nghe được tiếng nói nhỏ dần và cả hô hấp không đều của cô. Đôi mắt cô mờ ảo, môi anh đào hé mở mấp máy, nước mắt rơi xuống cặp má ửng hồng , anh thật giận cô gái này không nghe lời anh, anh càng giận mình hơn vì biết cô làm ở Ánh Đêm quá muộn.
9
Ánh sang chiếu rọi qua cánh cửa kính trong phòng ngủ của phòng tổng thống. Cô dụi mắt, tỉnh dậy.
'' A. . '' đau quá, hông cô thật đau a. Cô nhìn lại thân mình không mãnh vải che thân, trên người có dấu vết xanh đỏ.
10
''Reng ''
'' Nói. ''
'' Thưa Lãnh tổng, Khuynh Đề tiểu thư đi khỏi khách sạn rồi ạ. '' Tổng quản lý Ngô trả lời.
'' Được rồi, cám ơn ông. Chi phiếu năm mươi vạn tôi đã gửi ở quầy lễ tân, ông cứ đến lấy.
11
Còn Khuynh Đề từ lúc lên xe taxi đến lúc về đến nhà trọ cô không nói tiếng nào, Ngải Lệ cũng im lặng.
Vừa bước vào cửa, Khuynh Đề ôm Ngải Lệ khóc òa lên, tiếng nấc nghẹn tức tưởi của Khuynh Đề làm Ngải Lệ đau lòng.
12
Chiếc xe Ferrari đen sang trọng dừng trước cửa tòa biệt thự Lãnh gia.
Quản gia Vân vội vã chạy ra mở cửa, cúi người '' Cậu chủ đã về. ''
Anh và cô bước xuống xe trong sự ngỡ ngàng của những người giúp việc, cả quản gia Vân sống những 30 năm trong tòa biệt thự Lãnh gia này cũng ngạc nhiên không kém.
13 Khuynh Đề tạm biệt Lãnh gia, chào ra về. Cô rất quý gia đình của Lãnh Thế Thiên, ai cũng tốt với cô, chưa từng một câu khinh miệt cô. Lưu Tử Quỳnh còn ôm cô thật chặt, bảo anh dẫn cô về Lãnh gia nhiều hơn, cô bối rối không biết nói sao, dù gì chắc anh đã thật lòng muốn cưới cô, hay chỉ là muốn đối phó với mẹ anh.
14 Lãnh Thế Thiên ghé bên đường mua giỏ đầy trái cây ngon đem vào bệnh viện thăm bà Khuynh Đề. Cô bảo chỉ cần anh vào thăm là được, nhưng anh lại muốn lần đầu ra mắt bà không được thất lễ.
15 Lãnh Thế Thiên anh chở cô về tới cổng nhà trọ, dừng xe bước xuống cùng cô đi vào phòng của mình.
Khuynh Đề cô bảo không cần nhưng anh không chịu nghe và đi theo.
16 Hôm sau Lãnh Thế Thiên đến từ rất sớm, cùng Khuynh Đề dọn đồ. Cũng may đồ cô và bà rất ít, chỉ là quần áo, đồ dung cá nhân và sách vở cô, còn bàn ghế điều là của chủ nhà cho mượn, nên chưa đầy 1 giờ đã xong.
17 Những ngày tiếp theo đối với Khuynh Đề cô như là ăn được kẹo ngọt được ban tặng từ thiên đường.
Mọi việc trải qua điều êm ả. Bà cô phẫu thuật thành công, chưa đầy một tuần lễ đã ngồi dậy đi lại được.
18 Hôn lễ giữa Lãnh Thế Thiên và Khuynh Đề cũng đến.
Không khí cuối mùa thu có chút se lạnh, nhưng không vì thế mà không khí trong biệt thự Lãnh gia ngày trọng đại này lại không vui vẻ ấm áp.
19 Vừa lên đỉnh, Khuynh Đề cô phập phồng mệt mỏi, muốn xoay người qua nằm nghỉ đã bị Lãnh Thế Thiên chặn lại. Anh giữ trụ hai chân cô, ngón tay dài dò vào u huyệt của cô, có có chất dịch nên rất vào dễ dàng, anh đút trọn vào cả ngón tay luật động trong huyệt nhỏ.
20 Tiếng chim ríu rít bên ngoài ô cửa sổ trắng, ánh nắng len lỏi vào căn phòng của đôi vợ chồng mới cưới, chiếu lên hai thân thể đang ôm lấy nhau. Cái lạnh của mùa đông vừa tới làm Khuynh Đề cô không muốn bước khỏi chăn, dù đã thức.