1 “Cái gì nói muốn ta kết hôn với Can Tả Bình”. Nữ nhân đang ngồi trên bàn ăn cơm tức giận đặt bát cơm xuống hét lớnMột người phụ nữ khoảng lăm mươi tuổi, đưa tay hất lọn tóc xoăn ra đằng sau, ánh mắt liếc nhìn nữ nhân vừa hét lên:“Lâm Thải Dinh ngươi biết nhà chúng ta không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi, ta nuôi ngươi lớn đến như vậy rồi chưa lần nào mở miệng cầu xin ngươi.
2 “Đau quá”. Lâm Thải Dinh khẽ kêu. Nàng mở mắt lúc này lại là một màu đỏ trong lòng thầm sợ hãi: Không phải bị mù rồi chứ. Không đúng bị mù phải là một màu đen sao lại là màu đỏ.
3 Khi Lâm Thải Dinh vừa chạy đi nam nhân trong phòng tiến đến bàn ngồi, lạnh lùng nói: “Ám Dịch”Một hắc y nhân nhanh nhẹn từ bên trên trần nhà nhảy xuống cung kính quỳ gối trả lời: “Lạc Uyển Nhi hôm nay bị Lạc Đức Chính cho uống dược ép lên kiệu”Nam nhân trước mặt mi tâm nhíu lại: “Trên đường không có xảy ra chuyện gì? ”Ám Dịch rất nhanh trả lời: “Không có”“Được rồi ngươi lui đi”Về phần Lạc Uyển Nhi (giờ gọi Lâm Thải Dinh là Lạc Uyển Nhi) lúc này sau khi nàng chạy ra khỏi cửa phòng liền gặp được một tỳ nữ: “Vương phi khuya như vậy rồi người còn ra ngoài”Lạc Uyển Nhi nhìn từ trên xuống dưới đánh giá tỳ nữ trước mặt: Khoảng mười năm mười sáu tuổi, ánh mắt đơn thuần, thiện lương.
4 Lạc Uyển Nhi tiến vào phòng không thấy có người liền cảm thấy rất yên tâm, tiến đến giường nằm lên rất thoải mái. Đột nhiên nàng ngồi dậy, đi đến phía chiếc gương đồng.
5 Lạc Uyển Nhi đi rồi Đông Phương Cửu Phong lúc này mới thấy mình khó hiểu tại sao lại giúp nàng một tay. Hắn từ trước đều là nổi danh tuyệt tình ngay cả người chết trước mặt cũng không buồn cứu.
6 Lạc Uyển Nhi đêm hôm qua dọn dẹp lại phòng nên sáng hôm nay mặt trời lên đến đỉnh nàng vẫn ngủ tương đối ngon lành. Lúc này ở đại sảnh có một nam nhân gương mặt lạnh băng và bốn nữ nhân xinh đẹp đang ngồi trên bàn ăn.
7 Lạc Uyển Nhi sau khi ăn xong nhàm chán không có việc gì làm trở về Lạnh Lạc Uyển ngắm ngắm nghía nghía mình một chút, lại nảy sinh ý định đi dạo quanh vương phủ.
8 Trong Lãnh Lạc Uyển lúc này có một thân ảnh nhỏ bé đang đi đi lại lại trong phòng. Lúc thì ngồi lúc thì đứng. Gương mặt biến hóa nhanh chóng. Bây giờ đã là trưa rồi, nàng ở hiện đại thích nhất là buổi trưa lúc làm việc được ngủ trộm một chút ở trong văn phòng có điều hòa mát lạnh.
9 Đây là lần đầu tiên Lạc Uyển Nhi được thấy sự náo nhiệt ở cổ đại. Đèn lồng được treo ở khắp nơi sáng rực cả một con phố. Cổ đại cũng thật sự là rất lung linh không kém gì ở hiện đại.
10 Lạc Uyển Nhi được ma ma đưa vào một căn phòng ở lầu hai. Căn phòng này nhìn qua cũng không phải là lớn, nhưng bất quá nó còn lớn hơn phòng ở vương phủ của nàng.
11 Lạc Uyển Nhi vừa đi được ba bước thì bị Đông Phương Cửu Phong gọi lại: “Khoan đã”Nàng vừa nghe thấy tiếng nói của hắn trong lòng dâng lên dự cảm không lành: “Ha ha còn có chuyện gì sao”Đông Phương Cửu Phong hướng ánh mắt lạnh lùng đến nàng lạnh giọng nói: “Ngươi để quên”Lạc Uyển Nhi nhìn xuống bàn nơi có chiếc bình nàng vừa lấy ở tiệm cầm đồ: “A ta quên.
12 Lạc Uyển Nhi cảm giác như giờ khắc nàng bước vào cửa thư phòng như là bước xuống địa ngục. Chỉ một ít nữa thôi nàng có thể tưởng tượng thấy cảnh máu me be bét.
13 Lạc Uyển Nhi nghe thấy lời này của Đông Phương Cửu Phong càng thấy sợ hãi hơn. Thà hắn cứ trực tiếp lấy đi mạng của nàng còn đỡ đáng sợ hơn là từ từ tra tấn nàng như thế nàyĐông Phương Cửu Phong lúc đầu muốn tra xem thân phận thật sự của nàng là ai.
14 Chuyện về miếng ngọc bội bị đánh cắp trong vương phủ cũng không còn lời bàn tán gì nữa. Ngay sau đó đồ đạc của Lạc Uyển Nhi được chuyển đến Chính Phong Phòng.
15 Đông Phương Cửu Phong tay vẫn giữ chặt Lạc Uyển Nhi ánh mắt lạnh lùng chiếu thẳng nàng nói: “Nàng tốt nhất nên tránh xa hắn một chút”Lạc Uyển Nhi thấy Đông Phương Cửu Phong như vậy càng thêm tức giận hét lớn: “Ngươi dựa vào cái gì mà cấm ta không được gặp hắn”Đông Phương Cửu Phong khuôn mặt đưa đến gần Lạc Uyển Nhi lạnh giọng nói: “Dựa vào cái gì, nàng còn hỏi ta dựa vào cái gì sao”“Đúng vậy”“Ta chính là dựa vào ta là phu quân của nàng”Lạc Uyển Nhi nghe Đông Phương Cửu Phong nói như vậy bất chợt cũng không thể nói được gì liền suy nghĩ một lúc lớn tiếng nói lại: “Ta… cho dù có như vậy ngươi cũng thể cấm ta gặp bằng hữu được”Đông Phương Cửu Phong lúc này bất chợt liền ôm lấy Lạc Uyển Nhi bế nàng tiến vào phòng rồi vứt nàng xuống giường: “Nói cho nàng biết, tên Mai Nhân kia chính là sát thủ trên giang hồ, giết người chưa đến một cái nháy mắt.
16 Sáng ngày hôm sau Đông Phương Cửu Phong và Lạc Uyển Nhi thức dậy phi thường muộn. Ngồi ở đại sảnh lúc này là bốn vị sườn phi đang đợi Đông Phương Cửu Phong, thấy hắn liền đồng loạt đứng dậy cung kính nói: “Tham kiếm vương gia”“Được rồi”.
17 Đông Phương Cửu Phong vừa nói xong thì một nữ nhân gương mặt sợ hãi e dè bước vào. Nhìn đến phía bên giường Đông Phương Cửu Phong là đang đặt tay lên vai Lạc Uyển Nhi khiến nữ nhân mới vào không khỏi e thẹn cùng ngại ngùngLạc Uyển Nhi nhìn nữ nhân trước mặt không khỏi quen thuộc.
18 Lạc Uyển Nhi bây giờ mới biết cảm giác ngồi trên đống lửa mà không thể phản kháng là như thế nào. Nàng tuy là không muốn chính mình đang ngồi trên người hắn nhưng cũng không có dám đứng dậy chỉ dám nhỏ giọng nói: “Giường so với người của ngươi thoải mái hơn”“Nàng không thoải mái.
19 Một vạn lượng hoàng kim của Đông Phương Cửu Phong vẫn là luôn được Lạc Uyển Nhi bảo toàn ở một nơi an toàn nhất. Nàng học theo các lão nhân đi trước, thấm nhuần câu nói nơi nguy hiểm chính là nơi an toàn nhất.
20 Cha con của Lạc Đức Chính ngồi ở ngoài phòng khách của Cửu vương phủ một lúc thì hai người tiến vào. Lạc Đức Chính nhìn hai người ánh mắt cung kính: “Ta không báo trước đã đến cửu vương phủ không biết có làm phiền vương gia hay không”Đông Phương Cửu Phong nhìn lão cáo nhân trước mắt không khỏi khinh bỉ trước sự xảo trá của hắn lạnh lùng nói: “Hôm nay bổn vương không phải lâm triều, không biết Lạc tể tướng vội vàng như vậy đến đây có việc gì hay không”Lạc Đức Chính ánh mắt ôn nhu hướng Lạc Uyển Nhi nói: “Nghe nói vương phi bị thương ta là lo lắng cho sức khỏe của vương phi nên vội vàng đến đây”Lạc Uyển Nhi biết người trước mặt là phụ thân của mình nhưng nàng nhìn ánh mắt của hắn ôn nhu như vậy thật không khỏi buồn nôn đi.