1 Khu thành cổ Istanbul, Thổ Nhĩ Kỳ, ánh nắng tháng tư khẽ hắt lên bức tường cũ kỹ xám xịt.
Trong con hẻm nhỏ của thành cổ vào buổi trưa thanh vắng vọng ra tiếng bước chân dồn dập, theo tiếng bước chân có thể nhìn thấy bóng dáng đôi nam nữ trẻ tuổi trong con hẻm rộng chừng nửa mét, đó là hai người châu Á, cô gái xinh đẹp và người đàn ông có vóc dáng cao lớn, cô gái đi ở phía trước còn người đàn ông đuổi sát theo sau.
2 Tại khu chợ hương liệu ở Istanbul, người phụ nữ đứng trước mặt anh có một khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp giống hệt cô ấy, ấn tượng đầu tiên chính là vẻ ngoài ngọt ngào của cô.
3 Đến bây giờ Bách Nguyên Tú vẫn nhớ biểu cảm khi Triệu Hương Nói ra những lời đó, cánh môi đóng rồi mở, cô đứng bên chiếc ghế trong đình viện màu trắng, mặc một chiếc váy lụa màu hồng đào, dáng vẻ rất rạng rỡ, khuôn mặt có chút tái nhợt, giọng điệu hờ hững, cô đã nói rằng: "Nguyên Tú, bây giờ em có thể rất bình thản mà kết hôn với anh rồi, em đã dành lần đầu của em cùng một tờ séc mệnh giá 500 nghìn cho một người đàn ông khác, thứ vốn dĩ thuộc về anh, Nguyên Tú, em nghĩ sau khi chúng ta kết hôn có lẽ em có thể bình tĩnh nhã nhặn gọi điện cho cô bồ nhí của anh bảo anh nghe điện thoại.
4 Vụ đắm tàu ba năm trước khiến cơ thể vốn khỏe mạnh của Mục Hựu Ân trở nên yếu ớt, ngay cả tâm lý cũng trở nên bất ổn như sức khỏe của cô vậy, cô luôn mơ thấy nước biển dần nuốt chửng cô, mênh mông vô bờ, xung quanh không một bóng người, trên mặt biển là vẻ tĩnh lặng chết chóc.
5 Đứng trước cửa sổ phòng khách sạn, Bách Nguyên Tú cầm trong tay điếu thuốc chưa đốt, vừa rồi anh gọi điện thoại cho một người bạn, trong tay người bạn đó nắm giữ rất nhiều nguồn tin, anh tin rằng chưa đến một tuần là có thể tìm hiểu triệt để người phụ nữ tên Mục Hựu Ân kia.
6 Chỉ vẻn vẹn chưa đến một tuần, Bách Nguyên Tú giống như đã đi một chuyến cáp treo lên đỉnh núi, leo lên cao bao nhiêu lúc rơi xuống đau bấy nhiêu, tài liệu mà Joe mang đến đã đập tan mọi hy vọng của anh.
7 Trong sân có trồng cây nho, dây leo bám thành một đám xanh mướt trên giàn nho, dưới giàn nho là một thế giới nhỏ bé, bà ngồi trên chiếc ghế đặt ở chính giữa, An Thác Hải đang cắt tóc cho bà, Mục Hựu Ân cầm đĩa bánh cookie, bánh cookie trong tay cô là "thần dược" để bà cô trở nên yên lặng, bà đang ăn bánh cookie, đến khi bà ăn hết miếng bánh ngọt thì cô lại vội vàng nhét bánh cookie vào tay bà.
8 Mục Hựu Ân chạy chầm chậm về nhà, cô vừa chạy vừa ảo não, chết rồi, sau khi tiễn Bách Nguyên Tú thì Mục Hựu Ân đi đón bà, chủ vườn táo nói với cô không lâu trước bà cụ đã được An Thác Hải đón đi.
9 Ngọn lửa được bàn tay nóng bỏng của anh thắp lên trên người khiến cô phải gắng gượng không kêu thành tiếng mà chỉ có tiếng thở hổn hển, cô không dám phát ra bất cứ âm thanh nào, phòng của bà ở ngay bên dưới.
10 Bên tay trái Bách Nguyên Tú là tấm bưu thiếp in công trình kiến trúc cổ xưa ở Istanbul, mặt sau tấm bưu thiếp có vài dòng chữ Thổ Nhĩ Kỳ, dưới dòng chữ Thổ Nhĩ Kỳ đó là những chữ tiếng Trung được viết bằng bút máy màu xanh nhạt, nét chữ thanh thoát, nối liền nhau đọc là Triệu Hương Nông.
11 Vẫn là ánh đèn được thắp lên mỗi buổi tối, vẫn là cô và anh cùng ngồi yên lặng bên bàn ăn cơm, những đóa hoa sơn trà trên bàn lặng lẽ hé nở, khiến nụ cười luôn hiện hữu trên khuôn mặt cô.
12 Thu văn kiện lại, Bách Nguyên Tú ngồi trên chiếc sô pha đơn chờ đợi vị khách muốn gặp mình đến, Joe nấp ở ngoài ban công phía sau ghế sô pha của anh, tên kia bỗng dưng nổi hứng muốn quan sát khách của anh.
13 "Hôm đó người phụ nữ kia nói chồng cô ấy đẹp trai hơn tôi, tướng mạo của An Thác Hải chỉ ở mức ra đường có thể vơ một đống! Cô ấy nói với tôi chồng cô ấy đẹp trai nhất còn tôi đẹp trai thứ hai!" Bách Nguyên Tú nói liền một mạch, anh điều chỉnh lại vẻ mặt của mình, nói: "Joe! Cậu nhìn kỹ tôi xem, cậu thấy dựa vào tướng mạo của An Thác Hải có thể đứng trước tôi không? Joe! Đằng sau chuyện này nhất định không đơn giản!"
Joe ngẩng đầu lên, dựa theo yêu cầu của Bách Nguyên Tú mà nhìn mặt anh từ trên xuống dưới một lần, nhưng mà anh ta không phải đang đánh giá, anh ta đang nghĩ nắm đấm của anh ta nên đấm vào chỗ nào trên mặt tên kia, vừa rồi tên này chẳng phải đã đánh người ta thành đầu heo sao?
Vậy thì sống mũi đi, sống mũi của tên đàn ông châu Á này còn đẹp hơn anh ta, Joe vung tay, "Bụp" một tiếng.
14 Phần lớn những căn phòng trong viện dưỡng lão đã tắt đèn, chỉ còn mỗi căn phòng hướng Nam vẫn còn sáng đèn, bà lão ngồi trên xe lăn trong căn phòng cũng không chú ý đến chiếc chuông gió nữa, bà đang nhìn người đàn ông trẻ tuổi đang cắt tóc cho mình, mặt mũi của người đàn ông đó không hề nổi bật, thứ nổi bật nhất cũng chỉ là đôi mắt của anh ta, một đôi mắt sáng như được tỏa ra từ trong tâm hồn, thỉnh thoảng anh ta lại cụp mắt xuống cười với bà cụ, nụ cười đó hình như có thể lan truyền cho người khác, bà cụ cũng bắt đầu mỉm cười, sau đó, bà cụ cười không khép miệng được nữa.
15 Mục Hựu Ân khoác tay An Thác Hải đứng trên quảng trường, cô quay đầu nhìn nhà hát giống như quả cầu lửa kia.
"A Thác. "
"Ừm. "
"Em nghĩ, chắc chắn mỗi một người yêu thích trượt băng đều có một trái tim khát khao được bay lượn.
16 2 giờ chiều, trong phòng vệ sinh VIP ở tầng hai mươi ba của cao ốc khu Golden Coast, Chicago. Triệu Hương Nông cẩn thận kiểm tra xung quanh một vòng, đúng như mong muốn của cô, trong nhà vệ sinh không còn ai khác ngoài cô.
17 Trên đời này không chỉ mỗi mình bạn có bí mật, rất nhiều người hiểu đạo lý đơn giản này. Trong những bí mật không thể nói, có 80% số đó thuộc về miền đất tăm tối trong lòng mỗi người.
18 Triệu Hương Nông cũng không biết sao cô và Bách Nguyên Tú lại ra nông nỗi này. Một năm trước, có một cô gái đến trước mặt cô, đó là cô gái đầu tiên tìm đến cô khi cô và Bách Nguyên Tú xác định quan hệ yêu đương.
19 Có những lúc, Triệu Hương Nông có một loại cảm giác chán ghét với phòng thay đồ của mình. Quần áo của cô mãi quẩn quanh mấy màu sắc đơn điệu, trắng, xanh nhạt, tím nhạt, xanh biếc.
20 Ngày hôm sau, Triệu Hương Nông không nhận được quà của Bách Nguyên Tú giống như hai lần trước. Cô và anh ta cũng không nhắc đến cô C, anh ta vẫn gọi điện nói chuyện phiếm với cô vào buổi trưa.
Thể loại: Dị Giới, Trọng Sinh, Huyền Huyễn, Ngôn Tình
Số chương: 13